Theo thông tin công khai chưa đầy đủ, ĐCSTQ đã có ít nhất 20 năm tiến hành nghiên cứu công nghệ điều khiển não, với sự tham gia của quân đội, các phòng nghiên cứu khoa học và các trường đại học. Tuy nhiên, gần đây ngày càng có nhiều người Trung Quốc tiết lộ tên thật và cho biết họ là nạn nhân của các thí nghiệm điều khiển não, bị quấy rối bằng các phương pháp như truyền âm nội sọ 24 giờ một ngày, gây tổn thương thể chất và tâm lý.
Phần 1: Dự án điều khiển não của ĐCSTQ - ai cũng có thể trở thành "chuột bạch"
Tìm hiểu về Dự án điều khiển não
Trong những năm gần đây, ngày càng có nhiều người Trung Quốc tiết lộ tên thật và cho biết họ là nạn nhân của các thí nghiệm điều khiển não, bị quấy rối bởi các phương pháp như “truyền âm nội sọ” 24 giờ một ngày gây tổn thương lớn lên thể chất và tâm lý. (Ảnh do người trong cuộc cung cấp)
Kể từ thế kỷ 21, nhiều quốc gia trên thế giới đã coi nghiên cứu khoa học não bộ là một lĩnh vực phát triển quan trọng. Các chương trình khoa học nghiên cứu não người liên tiếp được thiết lập; dung nhập vào các lĩnh vực công nghệ nano, sinh học, thông tin, nhận thức… Đồng thời, sự ra đời của các công nghệ tương tác hiệu quả, bao gồm tương tác não – máy tính, tương tác từ não – não, não – máy tính truyền tín hiệu và điều khiển não…, đã làm thay đổi cách thức truyền thống hình thành nên hiệu quả chiến đấu trong chiến tranh.
Về việc quân đội ứng dụng hình thức y khoa này, tháng 2/2017, cổng thông tin chính thức của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, đã đăng bài báo có tiêu đề “Khống chế trí não: ‘vương miện’ của sức mạnh chiến tranh”, nội dung viết: “Con người là yếu tố quyết định kết quả của chiến tranh. Nếu khống chế bộ não con người và nắm quyền điều khiển bộ não, thì có thể đánh bại kẻ thù mà không cần chiến đấu”, “Chúng ta phải thiết lập chiến lược quân sự và hệ thống an ninh quốc gia dựa trên yếu tố cốt lõi là bộ não để ngăn chặn các vấn đề tiềm ẩn.”
Ngày 15/1/2019, cơ quan ngôn luận của ĐCSTQ Tân Hoa xã đã đăng lại bài báo “Vũ khí điều khiển não, con đường giành chiến thắng” từ tờ Tin tức Quốc phòng Trung Quốc, khẳng định rằng “Kỹ thuật khoa học não bộ có giá trị quân sự tiềm tàng to lớn” và “Mục đích của vũ khí điều khiển não, không phải để tiêu diệt thể xác, mà là để khuất phục ý chí của kẻ thù. Điều này có nghĩa là con đường giành chiến thắng là chuyển hướng từ ‘sát thương’ đến ‘điều khiển’ ”. Công nghệ điều khiển não mới này không yêu cầu cấy chip vào não người, mà sóng điện từ, ánh sáng, mùi… đều có thể trở thành phương tiện truyền dẫn.
ĐCSTQ bắt đầu phát triển mạnh mẽ công nghệ điều khiển não từ khi nào?
Theo tư liệu công khai và báo cáo của Chính phủ Trung Quốc, tháng 10/2001, khoa học gia Trung Quốc đã đến Thụy Điển tham gia Hội nghị công tác lần thứ Tư của Dự án Não người, và trở thành thành viên thứ 20 của dự án. Vào thời điểm đó, Bệnh viện Đa khoa Quân đội Giải phóng Nhân dân PLA 301, Đại học Công nghệ Đại Liên, Đại học Chiết Giang, Học viện Khoa học Trung Quốc và các đơn vị khác đã tham gia Dự án Não người Trung Quốc và công tác tin tức học thần kinh, đã đạt được nhiều kết quả trong nghiên cứu cơ bản và lâm sàng, đạt trình độ tiên tiến quốc tế ở một số cấp độ.
Năm 2012, Viện nghiên cứu Y Khoa Phóng xạ thuộc Học viện Khoa học Quân y đã xuất bản luận văn “Vũ khí điều khiển ý thức và thiết lập cơ sở dữ liệu hình ảnh hành vi”.
Nội dung luận văn giới thiệu, đối tượng của vũ khí điều khiển ý thức (còn gọi là vũ khí điều khiển suy nghĩ) là con người, có thể từ các phương diện: thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác, khứu giác, cảm xúc, tiềm thức, giấc mơ, v.v., tiến hành khống chế khiến con người sinh ra những cảm xúc: tức giận, sợ hãi, xấu hổ, hối hận… cuối cùng khiến nạn nhân rơi vào trạng thái tinh thần tồi tệ suốt cả ngày, thậm chí dẫn đến việc tự tử.
Vũ khí kiểm soát ý thức có thể được thực hiện thông qua các phương pháp vật lý, hóa học và thời – không (thời gian – không gian), trong đó phương pháp thời – không này là ảnh hưởng trực tiếp đến ý thức con người.
Luận văn cũng cho biết, trước tiên phải chọn một nhóm người cụ thể để điều khiển ý thức, sau đó thông qua phân tích hành vi, thiết lập cơ sở dữ liệu về thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác, khứu giác…, tiếp tục lại dựa trên cơ sở dữ liệu này để phân chia thành tấn công và phòng thủ. Các dữ liệu này sẽ được dùng vào triển khai vũ khí sát thương hay y tế phòng hộ.
Năm 2015, “Dự án não bộ Trung Quốc” đã được Quốc vụ viện phê duyệt và được xếp vào danh sách “Các dự án khoa học và công nghệ lớn liên quan đến tương lai phát triển của Trung Quốc”. Năm 2016, “Nghiên cứu khoa học não bộ và tương tự não bộ” được xác định là Đề cương “Kế hoạch 5 năm lần thứ 13” – một trong những đề tài, dự án đổi mới khoa học và công nghệ lớn. Đầu năm 2017, “Nghiên cứu khoa học não bộ và tương tự não bộ” được coi là một trong những dự án thí điểm được khởi động trong “Đề án về đổi mới khoa học và công nghệ 2030” và bước vào giai đoạn chuẩn bị kế hoạch triển khai dự án.
Tháng 6/2018, Mạng quân sự Trung Quốc đăng lại bài báo “Tiềm năng của vũ khí điều khiển não bộ trong chiến tranh tương lai”. Bài báo cho biết, mỗi cá nhân đều có một nhận dạng sóng não riêng biệt. Dựa vào tính chất độc nhất này, mã đặc trưng của sóng não người được thu thập và lưu trữ lên máy tính, sau đó dùng phần mềm “dịch thuật” đặc biệt để hoàn thành việc “đọc suy nghĩ” các tín hiệu hoạt động thần kinh: thị giác, thính giác, ngôn ngữ, tình cảm…
Bài báo cho biết, việc phát triển vũ khí điều khiển não bộ cũng đòi hỏi phân tích dữ liệu lớn hàng ngàn mẫu sóng điện não trong cơ sở dữ liệu, để có được sự tương ứng giữa đặc điểm tâm lý và hình dạng sóng điện não. Sau đó, các chuyên viên kỹ thuật sẽ sử dụng sóng điện từ và các phương tiện khác để truyền tín hiệu đặc định đến cơ thể con người, vũ khí điều khiển não bộ có thể âm thầm thay đổi trạng thái cảm xúc của con người, và cuối cùng đạt được các mục tiêu quân sự cụ thể.
Nguồn thu thập dữ liệu thông tin não bộ người?
Bộ nghiên cứu khoa học của ĐCSTQ bằng cách nào thu được các mẫu sóng não khổng lồ để xây dựng cơ sở dữ liệu lớn?
Theo thông tin trên trang web của Viện Khoa học Trung Quốc, tháng 9/2002 tại Hương Sơn, hơn 40 chuyên gia Trung Quốc đã thảo luận về tình hình nghiên cứu não bộ trong, ngoài nước và cách đối phó với tình hình quốc tế, đồng thời đề xuất tham gia Dự án não người quốc tế “đặc sắc Trung Quốc” và “phát huy thế mạnh của mình”. Mà “sức mạnh” đầu tiên được liệt kê là “tài nguyên não người phong phú của Trung Quốc.”
Tháng 3/2017, Nhật báo Khoa học và Công nghệ, tờ báo chính thức của Bộ Khoa học và Công nghệ ĐCSTQ đăng bài viết “Trông đợi ra mắt – Dự án não bộ Trung Quốc”, trong bài phỏng vấn Mã Lan, đại biểu Đại hội nhân dân toàn quốc và là chủ nhiệm Viện Khoa học não bộ Đại học Phúc Đán. Mã Lan giới thiệu rằng Trung Quốc có nhiều thuận lợi trong việc nghiên cứu não bộ, “dân số đông và số lượng bệnh nhân mắc bệnh não rất lớn, là nguồn cung cấp dồi dào nguồn lực cho nghiên cứu não bộ”.
Tuy nhiên, liệu những bệnh nhân mắc bệnh não đang muốn tìm cách điều trị, liệu có thể đáp ứng đủ nhu cầu thu thập tất cả các cảm xúc tiêu cực khác nhau như tức giận, sợ hãi, xấu hổ và hối tiếc… để xây dựng một cơ sở dữ liệu lớn hay không, ngoại giới hiện vẫn chưa được biết.
Ngoài ra, một bài báo do Viện Y học phóng xạ thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Quân y công bố, có đề cập đến việc kiểm soát ý thức trước hết phải lựa chọn những nhóm người cụ thể để kiểm soát. Tuy nhiên, không biết nhóm cá nhân nào sẽ trở thành đối tượng thí nghiệm và liệu họ có biết và đồng ý tham gia hay không.
Các nạn nhân bị thí nghiệm điều khiển não chống lại bức hại
Trong những năm gần đây, trên khắp Trung Quốc xuất hiện lượng lớn người nhận là nạn nhân của chương trình điều khiển não bộ. Nhiều người trong số này được cho biết rằng họ bị điều khiển não thông qua truyền thanh nội sọ.
Theo thống kê từ nạn nhân Diêu Đa Kiệt (Yao Duojie), “những người cùng khổ” với anh đến từ ít nhất 19 tỉnh, 3 thành phố trực thuộc Trung ương. Thời gian bắt đầu bị hại không đồng nhất, từ năm 2000 đến những năm gần đây, ở các lứa tuổi từ trẻ em đến người già và ở các ngành nghề khác nhau. Mô tả về hình thức bị hại có nhiều điểm chung phù hợp với trạng thái não bộ bị điều khiển:
Thứ nhất, họ liên tục nhận nghe được các giọng nói trong đầu cả ngày, xỉ vả bản thân, chửi rủa hoặc gửi các hướng dẫn tự làm hại bản thân…
Thứ hai, bị ép chìm đắm vào các cảm xúc buồn bã, sợ hãi, tuyệt vọng…;
Thứ ba, nhiều lần nhớ lại những điều sai trái, chuyện xấu, tình cảm ướt át…trong quá khứ một cách không thể giải thích được;
Thứ tư, bị ép rơi vào những “giấc mơ nhân tạo” tiêu cực; không giống như những giấc mơ bình thường.
Thứ năm, co giật cơ không rõ nguyên nhân, không thể tập trung, không thể định hướng, thường xuyên cảm thấy ngột ngạt, đau tức ở ngực, nghe thấy tiếng động như tiếng ve kêu, tạp âm, da có cảm giác nóng như kim châm, tê dại cục bộ.
Ngoài ra, các tấn công bức hại này chỉ nhắm vào mỗi nạn nhân, nên những người xung quanh thường không thể hiểu được tình trạng của họ, thậm chí còn lầm tưởng họ có vấn đề về tâm thần nên hầu hết nạn nhân đều bị cô lập, bơ vơ.
Những người tự nhận là nạn nhân bị điều khiển não bộ tập hợp lại cùng phản bức hại (Ảnh: người trong cuộc cung cấp)
Gần đây, các nạn nhân bị tấn công kiểm soát não bộ đã tự tổ chức theo nhóm để bảo vệ lẫn nhau. Họ liên tục báo cáo vụ việc tập thể cho các cơ quan công an, đồng thời báo cáo lên sở khiếu nại các cấp, yêu cầu mở điều tra, yêu cầu các thí nghiệm phải thông qua pháp luật giám sát để họ được “giải phóng kiểm soát” sớm nhất có thể. Tuy nhiên, theo đánh giá các phản hồi hiện có, rất khó để có các biện pháp bảo vệ cho các nạn nhân.
Phần 2 - Vũ khí điều khiển não: Nạn nhân đau khổ viết thư tuyệt mệnh
Anh Dương Minh Quyền sinh ra ở thành phố Đài Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, tiết lộ với Epoch Times bản thân là nạn nhân của chương trình điều khiển não người từ tận những năm 2011. Kể từ đó anh đến nay, anh không còn một ngày được yên tĩnh.
Anh Dương Minh Quyền đến từ Chiết Giang cho biết bản thân là nạn nhân của “điều khiển não”. (Người được phỏng vấn cung cấp / Epoch Times)
Giống như các nạn nhân tố cáo khác, hàng ngày anh Dương đều nhận được các giọng nói từ trung tâm điều khiển não “không ngừng nghỉ dù chỉ một phút”. Anh nói: “Trước kia nó nói đủ thứ, nào là đe dọa, lăng mạ… Bây giờ thì là, như này không được, như kia không được, nói những chuyện không đâu vào đâu, không hề có một lời hữu ích nào. Các nạn nhân chúng tôi không chịu đựng nổi và thường mắng lại chúng.”
Qua trao đổi với phóng viên, anh Dương nói, bản thân có thể nghe thấy âm thanh truyền đến não bộ, chúng rất lớn và câu cú rõ ràng, bộ điều khiển não kia thậm chí còn biết anh nghĩ gì, nói gì.
Ngoài ra đến đêm, các “giấc mơ nhân tạo” quấy rầy khiến anh gần như không thể nghỉ ngơi. Anh cho biết, những người chưa từng trải qua thứ này; không ai hiểu được cảm giác, không từ ngữ nào để diễn tả chính xác chúng nữa. “Các giấc mơ tự nhiên của chúng ta là do ngày thường có suy nghĩ gì, tối về sẽ nằm mơ. Nhưng thứ nhân tạo này ép bạn (trong khi ngủ) phải nói chuyện với chúng, đánh thức bạn dậy, lúc đó đầu rất đau và cảm thấy chóng mặt ”.
“Buổi tối căn bản là không thể chợp mắt. Một khi lên giường, nó sẽ hành hạ khiến cho tinh thần rất mệt mỏi.” “Bây giờ thật sự không còn cách nào. Uống hai viên thuốc ngủ mới có thể ngủ được, nếu không thì không có cảm giác buồn ngủ, mỗi đêm ngủ được nhiều nhất là hai, ba tiếng đồng hồ. Cứ bị lâu dài như vậy làm sao mà chịu nổi? Chắc sẽ suy sụp mất thôi.”
Anh Dương cho biết, trong số các nạn nhân, những người ở các độ tuổi khác nhau có hiểu biết khác nhau về điều khiển não. Những người lớn tuổi nghĩ rằng họ bị “ma nhập”, trong khi những người trẻ hơn thường nghĩ rằng họ bị bệnh hoặc bị các yếu tố bên ngoài quấy nhiễu.
Lần đầu tiên nghe thấy tiếng nói trong não, anh Dương nghi ngờ mình bị tâm thần nên đã đến bệnh viện khám, nhưng kết quả cho thấy mọi thứ vẫn bình thường. Anh cho biết, “Bác sĩ nói rằng tôi không ngủ ngon là không liên quan gì đến tinh thần, và họ không kê cho tôi bất kỳ loại thuốc nào.”
Tuy nhiên, anh không thể nói cho những người xung quanh biết chuyện gì đã xảy ra vì không ai tin cả. “Làm sao tin được? Nếu như nói, tôi là một người bình thường, đột nhiên có người nói với tôi chuyện này, tôi làm sao mà tin được. Nhưng mà thật là có thiết bị như vậy!”. Anh nói, “Tôi cũng không cách nào nói cho người nhà hiểu, họ nửa tin nửa ngờ.”
“Chúng tôi không dám nói quá nhiều với bạn bè. Ngay khi chúng tôi nói với bạn bè rằng có chuyện như vậy, họ sẽ xa lánh chúng tôi vì họ cảm thấy rằng người này bị tâm thần. Nhưng không phải vậy, tôi là nạn nhân. Tôi là nạn nhân. Bạn nói tôi tâm thần cũng là điều dễ hiểu. Hàng ngàn người đã bị vướng vào cái thứ đau khổ này, và có rất nhiều người đã đến Bắc Kinh kêu oan.”
Sau khi bị điều khiển não trong suốt 9 năm, anh Dương đã gặp nhiều vấn đề trên cơ thể như mờ mắt, giảm trí nhớ, thiếu năng lượng, toàn thân đổ mồ hôi và co giật liên tục. Ngoài ra, hệ thống miễn dịch của anh cũng trở nên rất yếu, “Thường xuyên mắc bệnh vặt. Ví dụ như dạ dày có bệnh, uống thuốc vào cũng không thuyên giảm, cách một đoạn thời gian lại vậy”. “Đụng một chút vết thương mãi cũng không lành, so với người thường lành lại rất chậm.”
Khó khăn trong việc khởi kiện, viết thư tuyệt mệnh lưu lại bằng chứng
Kể từ năm 2011, anh Dương đã báo lên sở cảnh sát địa phương và cục công an, đồng thời nhiều lần viết thư cho các lãnh đạo Trung ương ĐCSTQ. Tuy nhiên khi một mình đi khai báo, anh bị nghi ngờ có vấn đề về tâm thần, sau đó, anh đi cùng với hai hoặc ba nạn nhân ở địa phương, câu trả lời là: Chưa bao giờ nghe nói về điều khiển não, nhưng sẽ nghiên cứu và giao tài liệu nạn nhân cho lãnh đạo cao hơn. Nhưng họ không nhận được biên nhận báo cáo, cũng không được nói thêm điều gì.
Đồng thời, âm thanh truyền nội sọ cũng uy hiếp anh: “Nó nói rằng sẽ giết cả nhà tôi và bảo chúng tôi không được báo án. Nếu báo án thì nó sẽ sử dụng thiết bị điều khiển não này để tra tấn người nhà chúng tôi.”
Anh Dương nói rằng, hiện giờ các nạn nhân “đã xuất hiện tràn lan“, một số bị tra tấn đến nôn ra máu, một số bại liệt trên giường. Anh Dương không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa, anh đã viết một bức thư tuyệt mệnh.
Một phần trong danh sách các nạn nhân bị “điều khiển não”. (Người được phỏng vấn cung cấp)
“Những điều này thực sự rất kinh khủng.” Anh nói, “Tôi là người ít học, nhưng những điều tôi viết là sự thật. Đây là cá nhân tôi trải qua bị hại. Tôi không biết mình có thể tồn tại được bao lâu, và không biết ngày mai tôi có chết không, hay sẽ bị giết vào ngày mốt. Vì tôi ít học nên chỉ có thể viết một chút như vậy. Bây giờ, mọi người giữ tài liệu nạn nhân của nhau. Tôi cũng để một bản ở nhà và một bản sao ở chỗ bạn mình. Nếu tôi đột ngột qua đời, mọi người vẫn có thể xem tài liệu của tôi.”
“Không quan trọng nếu tôi chết, nhưng tôi muốn nói với chính phủ rằng, kỹ thuật khoa trương gây hại cho người dân, các ông đều không quản. Đối với đất nước vẫn có hữu ích? Tôi nói có đúng không? Thật đáng sợ! Chúng tôi không muốn chết đi một cách vô ích”
Xem video phỏng vấn anh Dương tại đây.
Trương Bắc / Epoch Times
Đăng theo Tri Thức VN