Ở Việt Nam chắc hẳn chúng ta đã quá quen thuộc với hình ảnh chú Cuội, chị Hằng trên cung trăng rồi nhỉ? Người Nhật thì lại có những tưởng tượng rất riêng với hình ảnh chú Thỏ Ngọc đang miệt mài bên chiếc cối làm nên món bánh Mochi nức tiếng của xứ sở hoa anh đào.
Mỗi ngày Thường Đế từ Mặt Trăng nhìn xuống Trái Đất để quan sát hoạt động của các loài động vật và con người. Ngài mỉm cười hài lòng khi trông thấy họ đang nghỉ ngơi thoải mái sau một ngày làm việc vất vả.
Ngài thấy những đứa trẻ đang ngủ, Ngài vượt qua từng con sông, từng biển hồ, chiếu sáng những cơn sóng và bờ biển. Lúc đó chúng trở nên lấp lánh và đẹp một cách huyền ảo. Sau cùng Ngài đi thuyền đến nhiều vùng đất khác nhau để thăm thú cảnh vật.
Vào một buổi tối nọ, Thượng Đế nán lại trên bầu trời của một khu rừng vô cùng thanh bình ở Nhật Bản và tất cả những con vật cùng chung sống với nhau rất hòa hợp.
Bỗng dưng ông lão phát hiện con khỉ, cáo và thỏ đang sống trong những ngôi nhà cạnh nhau.
Ngài thường xuyên tự hỏi bản thân về những con vật này.
Và khi ông nhìn thấy chú thỏ đang nhảy băng qua cánh đồng, ngài tự hỏi: “Đâu là loài vật tốt bụng nhất nhỉ?”.
Lúc bắt gặp chú khỉ đu mình từ cây này sang cây khác Ngài tiếp tục thắc mắc: “Ta tự hỏi đây có phải là loài vật hào phóng nhất hay không?”.
Đến khi trông thấy con cáo đang dọn dẹp chiếc giường của mình, ông âm thầm nghĩ: “Không biết chúng thật sự thích thứ gì?”.
Cuối cùng Thượng Đế cảm thấy ngài nên hiểu biết rõ hơn về các loài vật của mình.
Với sự tò mò thôi thúc trong lòng, ngài quyết định tự mình tìm hiểu những băn khoăn bấy lâu. “Ta phải đến đó và tìm kiếm câu trả lời cho bản thân”.
Ngay lập tức Thượng Đế sử dụng phép thần thông của mình để biến thành một kẻ ăn xin và hạ trần.
Ông đi vào khu rừng để đến nơi con khỉ, cáo và thỏ đang sống cạnh nhau. Khi chúng nhìn thấy ông lão đôi mắt của 3 con vật sáng rực rỡ.
Con thỏ nhanh nhẹn nói với người ăn xin: “Chúc ông một ngày tốt lành, ông có khỏe không ạ?”
Kế đến con khỉ cất tiếng nói trong khi con cáo cúi chào: “Chào mừng ông đến với khu rừng của chúng con”.
Nhưng khi đó người ăn xin lại đứng dựa vào thân cây tỏ vẻ mệt mỏi và trả lời rằng: “Ôi, các con ơi, ông không khỏe một chút nào cả. Ông đã già cả ốm yếu, lại còn rất nghèo và đói khát. Các con có thể giúp đỡ ta một thứ gì không?”
Con khỉ dõng dạc khẳng định: “Tất nhiên là chúng con sẽ giúp đỡ ông rồi!”.
Con cáo cũng đồng ý: “Chúng con luôn giúp đỡ bạn bè mà”
“Chúng con sẽ lấy cho ông một ít thức ăn nhé!”, con thỏ nói thêm vào.
Và không một chút đắn đo cả ba con vật mỗi người rẽ một hướng để tìm kiếm thức ăn cho người ăn xin nghèo.
Còn ông lão ngồi tựa vào gốc cây và nhìn lên bầu trời và mỉm cười vô cùng mãn nguyện.
Ông tự nhủ rằng: “Đây là những con vật tốt bụng. Ta thật sự rất tò mò và muốn xem ai mới là người hào phóng nhất ở đây”.
Không lâu sau con khỉ quay trở lại và mang theo rất nhiều trái cây tươi. “Đây ạ!”, chú khỉ hồ hởi nói: “Chuối và trái cây rất ngon ông ơi. Ông hãy lấy những quả cam này và cả những quả lê nữa. Con mong là ông sẽ thích món quà của con”. Nói rồi con khỉ đặt những quả cây tươi mọng của mình trước mặt người ăn xin.
Ông lão từ tốn trả lời: “Cảm ơn con, con đúng là người bạn tốt bụng. Con thật sự rất tử tế”. Nhưng trước khi người ăn xin dứt lời, con cáo đã nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh và mang theo một con cá tươi ngon.
Con cáo cúi người chào ông và đặt con cá trước mặt người ăn xin và nói: “Con đã mang đến cho ông một con cá để ông ăn đỡ đói. Con hy vọng điều này sẽ làm ông hài lòng ạ”.
Ông lão đáp lời: “Con cũng rất tốt bụng. Ta chưa bao giờ nhìn thấy loài động vật nào tốt bụng như các con cả”.
Nghe được điều đó con khỉ vô cùng tự hào “Tất nhiên là chúng con rất tử tế rồi!”.
Con cáo thêm vào: “Và chúng con còn biết cách tìm kiếm thức ăn rất tốt nữa”.
Nói rồi cả ba cùng ngồi dưới tán cây chờ chú thỏ quay lại.
Trong khi đó, chú thỏ đang nhảy từ nơi này sang nơi khác và tìm khắp khu rừng, nhưng dù cho nó có cố gắng thế nào đi chăng nữa nó cũng không thể tìm được thức ăn cho người ăn xin. Cuối cùng con thỏ đành quay trở lại với sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt.
“Ôi bạn thỏ, cuối cùng bạn đã trở lại”, con khỉ khóc khi nhìn thấy thỏ.
Tuy nhiên, con thỏ lại tỏ ra vô cùng buồn bã: “Tôi đây! Nhưng tôi muốn nhờ anh làm giúp tôi một việc. Xin anh khỉ hãy giúp tôi tìm kiếm một đống củi to được không? Và anh cáo hãy nhóm lửa được chứ ạ?”
Ngay lập tức cả con khỉ và con cáo đều chạy đi kiếm củi và lửa như người bạn của mình yêu cầu. Suốt thời gian đó người ăn xin chỉ ngồi lặng lẽ và nhìn theo chú thỏ với rất nhiều thắc mắc trong lòng.
Vào lúc ngọn lửa đã được đốt cháy hừng hực, con thỏ quay sang nói với người ăn xin: “Con sẽ nhảy vào trong lửa và nướng chín mình. Xin ông hãy lấy thịt của con để dùng cho bữa tối. Con không thể chịu nổi khi nhìn thấy ông bị đói”. Nói rồi con thỏ cong người chuẩn bị nhảy vào đống lửa.
Nhưng đúng lúc này người ăn xin đã ném cây gậy ra và cởi bỏ chiếc áo choàng, đứng thẳng người và vươn vai. Sự thay đổi kỳ lạ này khiến những con vật run sợ.
Nhìn thấy thế ông lão liền trấn an: “Đừng sợ! Như con thấy đấy! Thỏ à ta không phải là một kẻ ăn xin và ta đã biết rằng con là người hào phóng hơn tất cả. Lòng tốt của con đã vượt lên trên mọi giới hạn. Nhưng con nên hiểu rằng ta luôn mong muốn con không bị làm hại. Ta không muốn con hy sinh bản thân mình. Chính vì vậy ta sẽ đưa con về nhà của ta, nơi ta luôn có thể dõi mắt theo con và đảm bảo rằng con không bao giờ bị tổn hại”.
Nói xong ông lão nhấc chú thỏ vào lòng bàn tay của mình và đưa nó lên Mặt Trăng cùng với mình.
Riêng chú khỉ và chú cáo vẫn chưa hết kinh ngạc. Tuy nhiên chúng cũng vô cùng biết ơn, vì giống như ông lão chúng không bao giờ muốn người bạn của mình bị tổn hại vì bất cứ điều gì.
Đó là lý do vì sao khi bạn nhìn kỹ vào mặt trăng vào lúc nó tròn đầy và sáng rực, bạn sẽ thấy hình ảnh của chú thỏ đang sống một cách yên bình trong vòng tay của ông lão. Chính ông là người đã quan sát mọi thứ xung quanh và bảo vệ chú thỏ lương thiện này.
Theo Tinh Hoa