Thời điểm tệ nhất, chị chỉ còn nặng khoảng hơn 37kg, thân thể tiều tuỵ lắm rồi, đi không vững nữa. Đằng đẵng ngần ấy năm trời chữa chạy tứ phương, trình đồng mở phủ, cúng bái liên miên, tưởng như không còn gì là chị chưa thử. Chị đã buông xuôi cho số phận, chuẩn bị ra đi, thì một cơ duyên đã hồi sinh cuộc đời chị.
Câu chuyện của chị Lại Thị Lan Anh (xã An Đồng, huyện An Dương, Tp. Hải Phòng) đã khiến bao người xúc động. Đó là câu chuyện của chết đi rồi sống lại, của lạc lối và trở về, của tuyệt vọng rồi tái sinh.
Tâm thần bất định, thân thể suy tàn
Từ năm mới 28 tuổi, tôi thấy mình đã bị bất thường rồi. Lúc ấy, bản thân tôi bồn chồn, trong tâm lúc nào cũng đứng ngồi không yên. Tôi cứ chờ chồng tôi đi làm là tôi đánh con, mỗi lần nó cất lên tiếng khóc là đầu tôi muốn điên lên. Tôi không thể chịu được, tôi đánh nó một ngày phải đến hai, ba trận. Đánh xong rồi, bắt đầu tôi mới ngồi tôi khóc. Tôi mới kêu ông Trời rằng, tôi sinh con tôi ra để tôi nuôi con tôi lớn, chứ không phải để tôi hành nó thế này. Lúc đó, cháu mới có hơn một tuổi thôi…
Khi mà tôi đánh con tôi, lúc đấy như là một cái gì đó ở trong thân thể của tôi nó yêu cầu, nó muốn tôi phải đánh. Cháu nằm vật ra nhà rồi, nhưng mà vẫn có thể ngóc đầu lên được là tôi không chịu được, trong tư tưởng chỉ muốn là đánh làm sao nó phải chết. Nhưng mà tôi vẫn còn một chút lý trí để tôi kiềm chế lại, và tôi đã không đi quá giới hạn là tước đi sinh mệnh của con tôi… (bật khóc)
Tư tưởng của tôi luôn luôn bồn chồn, muốn bỏ chồng bỏ con lên rừng ở, mặc dù vợ chồng không có vấn đề gì mâu thuẫn cả. Sau đó, tôi bắt đầu phát bệnh, nhịp tim của tôi bắt đầu đập nhanh, lúc ngồi ở trong trạng thái nghỉ ngơi cũng là 90-120 nhịp/phút. Tôi đi khám ở bệnh viện thì bác sĩ đưa luôn vào phòng cấp cứu bởi vì nhịp tim lên quá cao. Hơn một năm ròng như thế, tôi ra vào bệnh viện, tôi khám bệnh mà tất cả cũng chỉ chẩn đoán, cũng chẳng ra đâu vào đâu cả.
Có bệnh vái tứ phương
Sau đó, tôi mới quay sang tìm kiếm cách chữa bệnh bằng tâm linh. Đầu tiên, tôi đi tới một bà mẫu ở trên Hải Dương, trình đồng mở phủ ở đó. Cũng không thấy có được cải biến gì. Sau đó, tôi mới quay về Thái Bình, gặp một ông tự xưng là Đức Vua Cha Ngọc Hoàng. Tôi cúng ở đó mấy quả lễ, nhưng cũng chẳng ăn thua. Tiếp đến, tôi mới quay về Hải Phòng tìm một người tự xưng là Bà Chúa. Tôi có theo bà ấy nhưng cũng không giúp được gì cả. Tiếp đến, tôi tìm đến một cửa đền cũng ở trong Hải Phòng, tôi theo cửa đền đó và cúng ở cửa đền đó cũng phải đến 10 quả lễ, khá là nhiều tôi cũng không nhớ được hết. Cứ cúng xong thì nó đỡ, nó đỡ được vài ngày thì lại quật trở lại như cũ. Đến khi tôi cúng tiếp thì nó lại đỡ. Tôi cứ như thế trong suốt hơn hai năm.
Có bệnh thì vái tứ phương, sau đó tôi nghe thấy người ta nói có một cái đạo ở trên Ứng Hoà, Hà Nội, có cái điện tên là Hoàng Thiên Long. Thế là tôi cũng vào đó, đóng tiền ở đó để làm lễ quy. Tôi theo đạo đó được 4 năm. Đạo đó bảo tôi là về phải thờ câu đối của họ, ảnh của họ và bát hương của họ, thờ theo lối thờ của họ. Tôi về tôi cũng làm theo như thế, và hàng ngày phải lên hương để tụng kinh, ngày nào tôi cũng tụng kinh. Tôi tụng kinh đều như vắt chanh như thế trong vòng 4 năm ròng; nhưng mà trong 4 năm đó tôi không những không cải thiện về sức khoẻ, về tính cách, mà nó còn nặng nề hơn, kiệt quệ hơn. Tôi phát ra một căn bệnh nữa, đó là bệnh viêm đại tràng.
Căn bệnh viêm đại tràng này làm tôi suy sụp về tinh thần và kiệt quệ về sức khỏe. Trong ba tháng đầu tiên, mỗi tháng tôi gầy mất 3kg, trong ba tháng liên tiếp tôi gầy mất 9kg, các tháng tiếp theo mỗi tháng sụt mất 1kg, đến cuối cùng thì tôi còn khoảng hơn 36, 37kg. Lúc đó là thân thể tôi tiều tuỵ lắm rồi, nó không còn ra hình người nữa. Lúc đó tôi đi không vững. Tôi dắt xe là đổ cả xe. Và lúc đó là tôi buông xuôi cho số phận. Lúc đó, hàng xóm và mọi người, người nhà người thân của tôi cũng nghĩ là tôi ra đi, và chính bản thân tôi, tôi nghĩ như thế cũng là hết.
Con đường hồi sinh
Thế nhưng, số phận không chết thì không thể nào chết. Tình cờ, một lần tôi vào YouTube thì thấy ở trên đó một tin là Trung Quốc đàn áp Pháp Luân Công, tôi mới mở ra xem. Qua đó tôi mới tìm hiểu, tôi mới hiểu rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện thượng thừa của Phật gia, dạy con người hướng thiện, tu tâm tính theo Chân, Thiện và Nhẫn. Hàng ngàn ngàn người khỏi bệnh, trong đó có cả những căn bệnh nan y, nhưng lại bị đàn áp rất dã man tại Trung Quốc. Nhưng mà vì Pháp Luân Công quá chính, nên không những không đàn áp nổi mà còn được phổ truyền đến hơn 114 quốc gia trên thế giới, trong đó có Việt Nam. Sau đó, tôi bước chân vào tu Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi đọc sách, tôi thấy sách dạy con người hướng thiện, nâng cao đạo đức và tu tâm tính. Tôi thực hành theo thì bệnh tình của tôi dần dần đỡ rồi thuyên giảm, cuối cùng là khỏi hẳn. Sau khi khỏi bệnh thì lại có một điều thật sự tuyệt vời, là tôi sinh thêm một cháu nhỏ nữa. Đó vốn là điều rất khó khăn đối với tôi, là điều chồng tôi mong mỏi gần chục năm qua mà tưởng như là không thể. Và có một điều tốt nữa đối với gia đình tôi, đó là con trai tôi cũng được hưởng lợi ích từ Đại Pháp. Cháu từng bị căn bệnh xoang mũi hành hạ cháu rất là thống khổ, một tháng cháu phải uống nhiều là 20 ngày thuốc kháng sinh, mà ít là 7 ngày. Tôi biết Đại Pháp là tốt, lúc đó tôi mới bảo cháu đọc sách và tập. Sau khi cháu đọc sách và tập thì bệnh của cháu cũng giảm dần, giảm dần, giảm dần, cuối cùng là cháu khoẻ hẳn. Đến bây giờ, cháu không bị lại nữa.
Từ ngày theo Pháp Luân Công thì tôi làm việc gì cũng được, cô ấy cũng không phàn nàn. Mà tính tình thay đổi rất là nhiều, tính nết thay đổi nhiều, hoà đồng với người ngoài. Còn trước kia là vợ tôi không thích cho tôi gần gũi, giao lưu với bạn bè. Tính trước kia rất là ngang bướng chứ không như bây giờ. Hai vợ chồng cũng rất hay va chạm, cũng hay to tiếng. Nhưng đến bây giờ thì hai vợ chồng ít khi lắm.
Anh Trần Đức Bình, chồng chị Lan Anh
Tôi rất là cảm tạ, lòng biết ơn của tôi với Đại Pháp tôi không nói được lên thành lời, không biết diễn tả như thế nào cả. Tôi chỉ phát tâm nguyện của tôi đi, đó là muốn giới thiệu cho nhiều người hơn nữa biết tới môn Pháp Luân Công, để họ cũng thu được lợi ích như tôi.
Phân biệt Chính – tà
Tôi đã trải qua nhiều con đường, đến khi tôi bước chân vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì tôi mới phân biệt được thế nào là chính, thế nào là tà. Cái tà thì cũng cải biến được thân thể, sức khỏe của con người, nhưng chỉ được lúc ban đầu. Thời gian nó rất là ngắn, một thời gian sau thì nó lại trở lại, nó không cải biến thêm được gì nữa. Nhưng Pháp Luân Công thì tôi thấy là cải biến con người từ bản chất, cho nên sẽ giải quyết được căn nguyên của vấn đề bệnh tật, cách giải quyết đó mới là cách giải quyết lâu dài.
Vấn đề thứ hai mà tôi nhận biết được đó là cái không chính thì luôn bảo người ta phải thờ cúng liên miên, quyên góp tiền, khoản tiền này tiền nọ, tiền lễ rồi tiền cúng. Nói chung quy lại cũng cứ là vì tiền, mục đích cũng là vì tiền. Mà còn bảo người ta phá bỏ bàn thờ tổ tiên để thờ cúng theo cách của họ. Trong khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ là tu tâm tính, cho nên không cần nghi lễ gì cả. Đạo lý con người Việt Nam là uống nước nhớ nguồn, thờ cúng ông bà cha mẹ tổ tiên là truyền thống của con người Việt Nam, đạo lý đó chúng ta nên lưu giữ. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ là tu sửa tâm tính, vì vậy không cần gì phải dùng đến tiền.
Người xưa có câu: “Thứ nhất là tu tại gia, thứ hai tu chợ (thứ ba tu chùa)”. Tu có nghĩa là tu sửa tâm tính trong cuộc sống hàng ngày, trong công việc, trong gia đình; sự va chạm của mình với mọi người xung quanh sẽ biểu lộ ra những cái mà mình chưa tốt. Mình nhìn thấy cái chưa tốt đó thì mình tu sửa cái chưa tốt đó đi, để cứ mỗi một ngày ta tu sửa một chút, dần dần ta tu sửa càng trở nên con người tốt hơn và tốt hơn nữa, cuối cùng trở thành một người thực sự tốt.
Tu luyện, theo tôi nghĩ là không có gì xa vời cả, nó rất là gần với cuộc sống, rất là thực với cuộc sống. Một người mà muốn tu cho bản thân mình trở nên tốt hơn và càng ngày càng tốt hơn thì rất có ý nghĩa cho cuộc sống. Mà điều đó lại đem cái lợi cho gia đình và cái tốt cho xã hội, thì tôi thấy rằng đó là một điều đáng để tôn vinh.
VIDEO - 6 PHÚT ĐỂ BIẾT PHÁP LUÂN CÔNG LÀ GÌ
(DKN ghi lại từ chia sẻ của chị Lan Anh)
Ghi chú: Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) là một môn khí công tu luyện cả tâm lẫn thân chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Chỉ luyện động tác, không tu tâm tính thì không được tính là người tu luyện chân chính, sẽ không thể hết bệnh. Người tu luyện chân chính là không ngừng đề cao chuẩn mực đạo đức, làm người tốt và tốt hơn nữa, kết hợp với tập luyện 5 bài công pháp, thì sẽ đạt được thân thể khỏe mạnh và thăng hoa cảnh giới tinh thần. Để biết thêm thông tin, mời các bạn truy cập vi.falundafa.org. Tất cả sách, nhạc luyện công và tài liệu hướng dẫn đều được cung cấp miễn phí.