Ảnh ghép minh hoạ.
Những căn bệnh chưa có thuốc giải đã tấn công con người, các nguồn lực y tế sụp đổ, lò hoả táng không đủ chỗ thiêu. Vậy điều gì đã gây ra dịch bệnh?…
Gần đây, tình hình dịch bệnh Viêm phổi Vũ Hán [COVID-19] toàn cầu có chút thay đổi, thậm chí còn đáng sợ hơn, đặc biệt là ở Ấn Độ. Vậy tại sao dịch bệnh chỉ xảy ra hoặc bùng phát ở nơi này mà không phải là ở nơi khác? Lý do ẩn chứa đằng sau đó là gì?
Làm thế nào để thoát khỏi bệnh dịch?
Trước thảm họa bùng phát của dịch bệnh, nhiều người đặt hy vọng vào vắc-xin, hy vọng rằng tiêm vắc-xin có thể làm cho bản thân miễn nhiễm với virus, nhưng liệu một mình vắc-xin có thể thực sự chấm dứt được bệnh dịch này?
Trước hết hãy nhìn nó từ một góc độ khác.
Abhigya Anand, một thần đồng 14 tuổi người Ấn Độ, người đã trở nên nổi tiếng vì dự đoán chính xác đại dịch COVID-19 vào năm 2020, có quan điểm khác về vấn đề này. Cậu tin rằng vắc-xin sẽ không giải quyết được vấn đề mà có thể còn làm nảy sinh thêm nhiều vấn đề mới. Khi con người phụ thuộc quá nhiều vào các phương pháp phi tự nhiên như thuốc và vắc-xin để điều trị, sẽ khiến dịch bệnh ngày càng nghiêm trọng hơn. Và không có bằng chứng khoa học nào cho thấy vắc-xin có hiệu quả chống lại các biến chủng của dịch Viêm phổi Vũ Hán .
Anand tin rằng sự xuất hiện của bệnh dịch là do sự thay đổi của các hiện tượng thiên văn, và là nghiệp chướng chung của nhân loại, nó đòi hỏi thế giới phải thức tỉnh từ trái tim để vượt qua. Một trong những giải pháp mà cậu đưa ra là khôi phục niềm tin vào Thần Phật.
Đâu là biện pháp “cách ly và phòng chống dịch” có hiệu quả?
Người xưa cho rằng, bệnh dịch là sự sắp đặt của Thiên Thượng, trong bệnh dịch có số sống chết cố định, trong sách cổ Trung Quốc có rất nhiều ghi chép. Trong Cơ đốc giáo phương Tây cho rằng, bệnh dịch là sự trừng phạt mà Thượng Đế giáng xuống, “Thượng Đế là người quyết định nơi đâu sẽ có ôn dịch”. Nếu đúng như vậy, liệu các biện pháp cách ly do con người thực hiện trên bề mặt có thể thực sự ngăn chặn được bệnh dịch hay không?
Chúng ta hãy nói về ý nghĩa của cách ly. Các biện pháp cách ly và ngăn ngừa dịch bệnh ngày nay đang được phổ biến trên thế giới. Từ ‘cách ly’ (quarantine) trong tiếng Anh ban đầu có nguồn gốc từ từ ‘cách ly’ (quarantino) trong tiếng Ý.
Vào thế kỷ 14, khi Cái chết Đen chiếm cứ Venice và Pisa ở Ý, thành phố Florence đã áp dụng các biện pháp ngăn chặn dịch bệnh nghiêm ngặt, bao gồm cả việc công bố rộng rãi “quy định về vệ sinh”, cấm các thuyền viên từ các tàu thuyền có dịch bệnh lên bờ, và phải cách ly thuyền viên trên tàu 40 ngày. Nó được gọi là “cách ly bốn mươi”. Hệ thống cách ly này được coi là hệ thống cách ly hoàn chỉnh và sớm nhất ở Châu Âu.
Tuy nhiên, tác dụng của nó là gì? Thành phố Florence vẫn không thoát khỏi thảm họa, 80% người dân ở thành phố này đã thiệt mạng vì đại dịch mang tên “Cái chết đen”, khiến Florence trở thành thành phố bị ảnh hưởng nặng nề nhất ở Ý. Thật không may, cách ly đã không thể cho một kết quả thực sự tốt kể từ khi nó ra đời.
Đại dịch bùng phát ở London vào năm 1664. Vào thời điểm đó, thành phố London đã thực hiện các biện pháp cách ly nghiêm ngặt và cảnh sát, thẩm phán, nhân viên khám nghiệm tử thi, lính canh, người chăm sóc, v.v.. được trang bị tất cả các thiết bị phòng chống dịch. Chính phủ có quyền cô lập toàn bộ khu vực bị ảnh hưởng và cấm xuất nhập cảnh; những người bị nhiễm hoặc bị nghi ngờ sẽ bị cảnh sát đưa đến trại cách ly, những công dân không hợp tác sẽ bị cưỡng chế; để ngăn chặn công dân bỏ trốn, chính phủ cử nhân viên đặc biệt theo dõi và trừng phạt họ nghiêm khắc nếu vi phạm. Việc kiểm soát dân số di cư cũng được tăng cường hơn.
Vào thời điểm đó, bệnh dịch cũng đã lây lan sang Pháp và các nước khác. So với các nước khác trong cùng thời kỳ, công tác phòng chống dịch bệnh của Anh là toàn diện nhất: nhưng liệu nước này có ngăn chặn hiệu quả sự lây lan của bệnh dịch hay không? Sau đó, kết quả được chứng minh là rất hạn chế.
Theo ghi chép, số người chết mỗi tuần vì bệnh dịch vào thời điểm đó là khoảng 1.000 người, sau đó số người chết mỗi tuần tiếp tục tăng cao, thời kỳ cao điểm có tới 7.000 người chết mỗi tuần. Trong khoảng thời gian từ tháng 8 đến tháng 10, hơn 70.000 xác chết đã được chôn cất ở London.
Bệnh dịch biến mất cùng một lúc trên toàn Châu Âu
Sau một trận hỏa hoạn ở London vào tháng 9 năm 1666, bệnh dịch đã biến mất ngay lập tức. Người ta nói rằng ngọn lửa đã thiêu rụi những nhà vệ sinh tồi tàn, chuột và bọ chét được cho là nguồn gốc của dịch bệnh và khiến dịch bệnh biến mất.
Nhưng thống kê dịch tễ học cho thấy ở tất cả các thành phố của châu Âu, bệnh dịch biến mất một cách bí ẩn gần như cùng một lúc. Trận dịch lớn ở London này đã khiến 1/5 dân số London bị thiệt hại và hơn 100.000 người chết.
Một số người không bị nhiễm bệnh
Sau khi đại dịch bùng phát ở La Mã cổ đại, nhiều người thấy rằng những người theo đạo Thiên Chúa không bị lây nhiễm bệnh, vì vậy mọi người bắt đầu suy nghĩ, lắng nghe lời khuyên của người theo đạo Thiên Chúa và bắt đầu cầu nguyện với Chúa. Kết quả là nhiều người trong số này đã xuất hiện kỳ tích.
Năm 1633, Cái chết đen tràn qua châu Âu cũng tàn phá ngôi làng Opal Amegau ở Bavaria, Đức, khiến bình quân có ít nhất một người trong mỗi gia đình bị thiệt mạng, người dân địa phương vô cùng sợ hãi. Trong cơn tuyệt vọng, dân làng nghĩ đến Chúa, vì vậy họ bắt đầu cầu nguyện với Chúa và thề với Chúa rằng nếu họ có thể sống sót qua Cái chết đen, họ sẽ báo đáp và biết ơn dưới hình thức vũ kịch.
Thật kinh ngạc, từ lúc dân làng phát thệ nguyện, Cái chết đen không bao giờ lấy đi sinh mạng một ai. Vào năm thứ hai, dân làng bắt đầu thực hiện lời hứa của mình, lần đầu tiên dàn dựng vở kịch “Giê Su thụ nạn” và duy trì truyền thống này cho đến ngày nay.
Martin Luther, một tu sĩ trong thời gian bùng phát Cái chết Đen ở châu Âu, nói rằng: Chúa đã gửi bệnh dịch đến như một sự trừng phạt và thử thách đối với các tín đồ Cơ đốc. Chúa muốn xem lòng tin của các tín đồ Cơ đốc và biểu hiện đức tin thông qua sự đối xử với những người xung quanh bằng tình yêu thương.
Mặc dù nhiều người xung quanh đã chết vì bệnh dịch, nhưng Luther đã chọn ở lại vùng dịch và tiếp tục chăm sóc người bệnh và người sắp chết. Anh mở cửa nhà riêng để tiếp nhận bệnh nhân cùng với người vợ đang mang thai Catherine. Luther tin rằng Chúa sẽ ban một mức độ miễn nhiễm thiêng liêng nhất định cho những người theo đạo Cơ đốc chăm sóc người bệnh. “Kinh nghiệm cho thấy những ai chăm sóc bệnh nhân bằng tình yêu thương, sự tận tâm và chân thành thường được bảo vệ. Dù có lỡ bị nhiễm bệnh, thì họ cũng sẽ không chết”.
Luther cũng nói: “Những người chăm sóc bệnh nhân vì lòng tham, hoặc mong muốn kế thừa sản nghiệp, hoặc vì việc này có thể thu được lợi ích cá nhân khác, không nên ngạc nhiên nếu họ cuối cùng bị nhiễm trùng, biến dạng hoặc thậm chí tử vong”. Luther không bị nhiễm bệnh, mặc dù đứa con gái út của anh chết ngay sau khi chào đời, nhưng điều đó không làm thay đổi niềm tin của Luther vào Chúa.
Nhìn vào những điểm tương đồng giữa dịch bênh thời cổ đại và hiện đại, có thể thấy rằng khi con người đối mặt với dịch bệnh trên quy mô lớn, nếu chỉ áp dụng các biện pháp cách ly hời hợt hoặc điều trị y tế thì không thể chữa trị tận gốc. Bạn có nhớ chúng ta đã kể câu chuyện về Pompeii không? Lịch sử như một tấm gương, có lẽ ở thời đại dịch bệnh hoành hành, con người chỉ có thể tránh được tai họa nếu thực sự biết nhìn lên trời cao mà tôn kính Thượng Thiên, Thần Phật và Đức Chúa, tự soi mình và tìm ra căn nguyên. Bạn nghĩ sao?
Tôi nhớ một chuyên gia y tế đã từng nói, đại dịch này đó là bài kiểm tra đối với mỗi chúng ta, không ai có thể thoát được và cũng là bài học cho tất cả mọi người. Tôi cầu chúc mọi người có thể vượt qua bài kiểm tra này một cách an toàn và có được sự bình an thực sự.
Xem thêm:
VIDEO Ý NGHĨA: DỊCH BỆNH XUẤT HIỆN KHI LÒNG NGƯỜI VÔ ĐẠO
Theo Epoch Times
An Liên biên dịch
Bản tiếng Việt ĐKN