Tranh: Thực hành Thiền trong tù. (Nguồn: minghui.org)
Bác sĩ nghe xong, lắc đầu liên tục, lẩm bẩm: “Không thể tin được, thật không thể tin được…”
Năm nay tôi 64 tuổi. Tháng 4 năm 1997 tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Sau khi tôi đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân và tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn để quy chính bản thân, Sư phụ đã tịnh hoá thân thể cho tôi. Không lâu sau khi tôi luyện công, những căn bệnh trước đây như viêm túi mật, loét dạ dày, suy nhược thần kinh, viêm ruột thừa mãn tính, viêm khớp, rối loạn nhịp tim, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, tiểu đường, viêm tuyến vú… đều đã khỏi. Thân thể tôi nhẹ nhàng không bệnh, thật vui vẻ hạnh phúc!
Hơn nữa, sau khi tu luyện Đại Pháp, tâm tính của tôi đề cao rất nhanh. Ở nhà, tôi là con dâu tốt hiếu kính với cha mẹ chồng, là mẹ tốt vợ hiền quan tâm đến chồng con, cả gia đình hòa thuận hạnh phúc. Ở đơn vị công tác, tôi đối xử tử tế với đồng nghiệp, giúp đỡ mọi người khi họ gặp khó khăn. Lúc ấy thân là giám đốc nhưng tôi chưa bao giờ lạm dụng chức quyền vì việc riêng, trong công việc luôn tận sức, làm tròn chức trách, được đồng nghiệp và bạn bè khen ngợi.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Tôi vì kiên trì tín ngưỡng của mình, vào năm 2005 và năm 2016, đã hai lần bị kết án tù phi pháp bảy năm và bốn năm rưỡi, trong khi bị bắt giam chịu tra khảo cực hình, thân thể tổn thương nghiêm trọng. Thế nhưng, trong khi tôi phải đối mặt với cảnh tàn tật và cái chết, Sư phụ đã cấp cho tôi một thân thể mới, xuất hiện kỳ tích khó tin của sinh mệnh.
Mạng sống suy kiệt – Nhà tù, trại tạm giam không dám giữ
Ngày 25 tháng 10 năm 2005, tôi bị bắt cóc đến trại tạm giam Hắc Sơn. Ở đó, cảnh sát còng tay tôi ra sau lưng, tôi không chịu, họ đã đánh gãy tay phải của tôi. Tôi đã tuyệt thực để phản bức hại, bác sĩ nhà tù đưa một vài cảnh sát và phạm nhân tới bức thực tôi dã man, cưỡng ép nhét một ống cao su to bằng ngón tay từ mũi xuống dạ dày tôi. Lỗ mũi và cuống họng tôi bị ống chọc vào chảy máu ròng ròng, không thở được, lại buồn nôn, nôn cũng không nôn ra được. Mũi miệng tôi chảy máu, hai tay bị còng phía sau và trong dạ dày bị cắm một chiếc ống, từ mười giờ sáng tới ba giờ chiều, tôi bị bức hại tàn khốc trong năm giờ đồng hồ.
Ngày 16 tháng 1 năm 2006, trong tình trạng bị bức hại mấy lần dẫn đến hôn mê, tôi bị nhân viên tòa án Hắc Sơn ở trại tạm giam kết án phi pháp bảy năm tù. Ngày 9 tháng 2 năm 2006, ba cảnh sát trại tạm giam Hắc Sơn đưa tôi lên xe tới nhà tù Đại Bắc.
Lúc kiểm tra y tế trước khi vào nhà tù Đại Bắc, nhà tù từ chối nhận tôi khi phát hiện tôi mắc bốn loại bệnh nghiêm trọng là suy thận, suy tim, nhiễm toan (nhiễm độc axit), suy dinh dưỡng cực độ, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Vì để tống tôi vào nhà tù, trại tạm giam Hắc Sơn đã đưa 5.000 tệ cho nhà tù Đại Bắc. Chiểu theo quy định: trại tạm giam địa phương chuyển cho nhà tù một người, nhà tù nộp cho trại tạm giam địa phương 800 tệ; mà lúc này trại tạm giam Hắc Sơn vì để đưa tôi vào tù, cũng không tiếc hối lộ nhiều tiền như vậy. Thế nhưng nhà tù thấy tình trạng sức khoẻ của tôi, sợ phải chịu trách nhiệm nếu tôi chết trong tù, nên không chịu nhận. Kết quả cảnh sát trại tạm giam Hắc Sơn lại đưa tôi quay trở lại.
Sau khi trở lại trại tạm giam, cảnh sát liền cho người cưỡng ép bắt tôi truyền dịch, bức thực. Lúc này, một vị phó giám đốc trại có lẽ xuất phát từ lòng tốt đã nói với tôi: “Tôi mang sách ‘Chuyển Pháp Luân’ cho cô, cô hãy đọc sách đi!” Tôi nói: “Đây không phải là nơi tôi học Pháp, tôi muốn về nhà học Pháp.”
Sáng sớm ngày 13 tháng 2 năm 2006, lúc đang bị bức thực và truyền dịch, tôi phun ra hai ngụm máu đen. Cảnh sát trại tạm giam thấy tôi sắp chết, liền vội rút dây truyền ra, gọi người thân đến đưa tôi về nhà.
Lúc này, toàn thân tôi sưng phù, chân sưng không đi được; lúc không nhịn tiểu được, chỉ biết bò vào nhà vệ sinh. Hơn nữa tôi còn bị trụy tim, nói không ra lời. Trong tâm tôi gọi: “Sư phụ ơi hãy cứu con!” Lúc tôi tỉnh lại, quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi. Sư phụ một lần nữa đã cứu sống tôi. Mấy lần trước lúc bị trụy tim, đều nhờ tôi gọi Sư phụ cứu nên mới sống sót.
Từ một người bị nhà tù từ chối, bệnh viện kết án tử, nhờ kiên trì liên tục học Pháp luyện công, chỉ sau một tháng, thân thể tôi đã hoàn toàn hồi phục bình thường.
Cánh tay bị cảnh sát đánh gãy tự động về đúng vị trí
Ngày 11 tháng 9 năm 2007, tôi bị cảnh sát thành phố Thiết Lĩnh, tỉnh Liêu Ninh, bắt cóc, bị giam ở trại tạm giam Thiết Lĩnh trong hơn 40 ngày. Ngày 23 tháng 10 năm 2007, cảnh sát đưa tôi đến trại cưỡng bức lao động nữ Mã Tam Gia.
Ngày 10 tháng 10 năm 2008, tại trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia, vì có vài học viên Pháp Luân Công không ký tên lên “bảng khảo hạch”, phải chịu hình phạt treo người. Tôi kháng nghị hành động bức hại học viên Pháp Luân Công này, sau đó cũng bị lính canh treo lên.
Loại tra tấn này sử dụng hai tầng của chiếc giường, từ phía đầu giường đẩy thân trên người vào, thân dưới ở phía ngoài giường. Ở giường dưới có buộc ngang một thanh sắt hình chữ V. Trước tiên trói hai chân lại với nhau, rồi trói vào thanh sắt. Hai tay bị còng treo ngược vào hai bên giường, còng tay cố định ở trên xà. Lúc này, lưng không thể duỗi thẳng, chân không thể ngồi xuống, trọng lượng toàn thân dồn vào hai cánh tay.
Chỉ sau vài phút, tôi toát mồ hôi đầm đìa, toàn thân ướt đẫm, tay sưng thành màu tím đen, đau đớn tột cùng. Một lúc sau, còng tay cứa vào thịt, máu theo cánh tay nhỏ xuống. Tôi bị treo lên ròng rã hai ngày hai đêm. Lúc tôi được thả xuống, nửa thân bên phải đã mất cảm giác, không ăn được gì. Nghe cảnh sát nói, nếu chịu đựng loại tra tấn này qua hai ngày, không bị chết cũng bị tàn phế.
Hơn 20 ngày sau, nửa thân phải của tôi vẫn không có cảm giác. Tôi yêu cầu kiểm tra sức khỏe. Tôi hỏi bác sĩ: “Thân thể tôi có khỏe lại được không?” Bác sĩ nói quanh co: “Phải xem cô rèn luyện thế nào, có thể là một tháng hai tháng, có thể là một năm hai năm, cũng có thể tám năm mười năm.” Tôi nói: “Ý ông là dây thần kinh bị hoại rồi?” Ông ấy nói: “Cái này chúng tôi không có máy móc, không chẩn đoán được.”
Trong tình trạng tôi bị liệt nửa thân bên phải, ngày 30 tháng 12 năm 2008, vì tôi không ký tên lên bảng khảo hạch, ba cảnh sát đã cưỡng chế lấy cánh tay phải vốn đã mất tri giác của tôi điểm chỉ lên bảng khảo hạch, khiến chỗ dưới bả vai tay phải của tôi bị gãy. Lúc ấy cánh tay bị trật khớp quay ngược lên trên.
Bệnh viện nhà tù không chữa được, chuyển tôi đến Đại học Y khoa Thẩm Dương. Bác sĩ nói chỉ có làm phẫu thuật mới có thể nối được. Tôi không đồng ý. Tôi nói chỉ cần cho tôi luyện công thì sẽ khỏi. Họ đã mời giám đốc bệnh viện chỉnh hình Thẩm Dương tới chữa trị cho tôi. Trong quá trình nắn chỉnh, tôi đau không chịu được bởi cánh tay đã gãy từ ba ngày trước. Tôi nghĩ: Tôi là đệ tử Đại Pháp, sao có thể như vậy chứ? Bèn dùng tay còn lại tháo nẹp ra.
Cảnh sát trại lao động Mã Tam Gia đã nhốt tôi trong một nhà kho trên tầng bốn, có một người đến từ Hồ Bắc lo cho sinh hoạt hàng ngày của tôi. Tôi lại ở trên giường nhẩm thuộc Đại Pháp, học thuộc “Luận Ngữ”, “Hồng Ngâm”, “Hồng Ngâm II”, v.v. Học thuộc liên tục như vậy, cảm thấy cánh tay như có người lôi kéo, từng chút từng chút kéo xuống, nhưng không đau.
20 ngày sau, tôi bị đưa đến bệnh viện chỉnh hình kiểm tra lại, cánh tay đã hoàn toàn về đúng vị trí, nhưng nửa người bên phải vẫn không có cảm giác. Cho đến 10 tháng 3 năm 2009, khi tôi được trả về nhà, tôi vẫn không thể tự lo cho bản thân.
Sau khi về nhà, tôi tiếp tục học Pháp, luyện công. Sau chỉ hơn 20 ngày, thân thể đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa cánh tay được nối xương không hề bị cứng chút nào. Ai từng bị gãy xương đều biết chỗ xương gãy không trực tiếp nối lại với nhau mà các mô xơ bao bọc chỗ xương gãy lại, cho nên sau khi chỗ xương gãy nối lại với nhau, đều tạo thành ngạnh cứng rất rõ ràng. Còn chỗ gãy nơi cánh tay của tôi sau khi nối lại thì rất bình thường, không bị chai cứng chút nào.
Như vậy một người vốn phải đối diện với nguy cơ bị tàn tật nghiêm trọng như tôi đã được Sư phụ cứu, thân thể đã khỏe trở lại.
Bác sĩ nói: Bà giống như đã làm phẫu thuật túi mật
Tháng 6 năm 2016, tôi bị bắt cóc một lần nữa, bị giam giữ phi pháp tại trại tạm giam thành phố Cẩm Châu. Lúc kiểm tra sức khỏe vào mùa hè, bác sĩ siêu âm hỏi tôi: “Bà đã làm phẫu thuật túi mật phải không?” Tôi nói: “Không, mật của tôi bị làm sao?” Ông ấy nói: “Mật của bà giống như đã làm qua phẫu thuật, thành túi mật mỏng và bóng, hơn nữa lại đều đặn.”
Tôi nói với ông ấy, trước khi luyện Pháp Luân Công, tôi từng bị viêm túi mật, sau khi luyện công đã khỏi rồi, nhưng tôi không đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nghe xong, lắc đầu liên tục, lẩm bẩm: “Không thể tin được, thật không thể tin được…”
Điều này khiến tôi nhớ lại ngày 25 tháng 10 năm 2005, tôi bị bắt cóc, bị bắt giam phi pháp ở trại tạm giam Hắc Sơn. Vì tôi tuyệt thực, cảnh sát bắt tôi tới bệnh viện huyện làm nội soi dạ dày.
Khi trở về, hai cảnh sát trên xe nói nhỏ: “Hoàn toàn bịa đặt, thành túi mật của bà ấy mỏng như vậy, còn nói từng bị viêm túi mật!” Bởi vì lúc ấy thân thể tôi vô cùng suy nhược, nghe nói như vậy, tôi nghĩ thầm, trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, quả thực đã bị viêm túi mật. Khi đó bác sĩ còn nói với tôi, thành túi mật tương đối dày, sớm muộn gì cũng phải làm phẫu thuật, tôi không nói dối!
Lúc đó tôi không hỏi hai cảnh sát trên xe vì sao nói tôi như vậy, mà lúc này bác sĩ nói về tình trạng túi mật của tôi, tôi mới hiểu ra, bởi vì sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã sớm tịnh hoá túi mật của tôi trở nên khỏe mạnh, giống như đã làm phẫu thuật vậy.
Các chỉ số của một bà lão còn tốt hơn người trẻ tuổi
Tháng 6 năm 2016 sau khi bị bắt cóc, vì kiên trì tín ngưỡng với Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị kết án phi pháp bốn năm rưỡi, bị tù oan đến 24 tháng 10 năm 2020. Khi đó tôi đã 63 tuổi.
Trước khi hết hạn tù, nhà tù kiểm tra thân thể tôi. Các bác sĩ tại đó nói: “Các chỉ tiêu tim mạch, huyết áp v.v. của bà lão này còn tốt hơn so với người trẻ tuổi.” Tôi nói với họ, tôi từng bị suy thận, suy tim, nhiễm toan, tôi còn sống đến hiện nay là một kỳ tích.
Vì vậy tôi đã kể cho họ về trải nghiệm sau ngày 25 tháng 10 năm 2005, khi tôi bị bắt cóc và kết án phi pháp (như đã chia sẻ bên trên), mạng sống suy kiệt, nhà tù, trại tạm giam không dám giữ lại. Thế nhưng tôi về nhà học Pháp, luyện công một tháng, đã hồi phục sức khỏe hoàn toàn. Tôi nói với họ chính là thân thể mà họ nhìn thấy hiện nay.
Họ nói: “Đây đúng là kỳ tích!”
Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đã tìm thấy đích đến của cuộc đời mình. Trong bức hại tàn khốc của Trung Cộng, mặc dù thân thể tôi bị Trung Cộng tra tấn nghiêm trọng, nhưng bản chất sinh mệnh của tôi đã được Sư phụ cải biến. Sư phụ đã cải biến thân thể và tư tưởng của tôi, tôi không biết dùng lời nào để biểu đạt lòng cảm kích biết ơn đối với Sư phụ. Con xin khấu đầu tạ ơn Sư tôn!
Thưa Sư phụ, thật tốt khi được làm đệ tử của Ngài!
Theo bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc đăng trên Minh Huệ Net.
Xem thêm:
Video: Thăm lại người phụ nữ khỏi bệnh ung thư tuyến giáp đã 5 năm - Nguyện Ước
Đăng theo ĐKN