Mặc dù khoa học hiện đại vẫn chưa thể lý giải các câu hỏi về luân hồi và linh hồn. Tuy nhiên các ghi chép liên quan có thể được tìm thấy trong các câu chuyện kinh Phật. Từ xưa đến nay, Phật gia luôn giảng về lục đạo luân hồi, kiếp trước là người, kiếp sau có thể đầu thai làm động vật, cũng có thể kiếp này động vật kiếp sau là người.
Nghe những lời này, con vẹt lập tức hiểu ra, và kể từ đó nó không nói nữa. (Pixabay)
Eben Alexander, một nhà giải phẫu thần kinh nổi tiếng tại Trường Y Harvard, đã tham gia nghiên cứu thần kinh não bộ trong nhiều năm. Trong quá trình bị viêm màng não, ông được trải nghiệm việc nhìn thấy không gian khác trong tình trạng hôn mê và nhận ra rằng linh hồn vẫn tồn tại sau khi chết. Vì thế, ông đã viết một cuốn sách có tên "Bản đồ của Thiên đường" (Map of Heaven). Trong cuốn sách, Alexander kể rằng, đã có rất nhiều bằng chứng về sự luân hồi, chẳng hạn vợ của một người sau khi chết đã biến thành một con bướm quay trở về. Còn có một sự việc khác là, chồng một người sau khi chết đã biến thành con vẹt quay trở về khu vườn trong nhà.
Con vẹt đầu thai làm người
Vào một ngày tháng 4 năm Thuần Hi thứ 15 đời Tống Hiếu Tông (1188), Ma Thành Trung là một người khách tạm trú ở Hồ Nam đang nghỉ ngơi thì đột nhiên hòa thượng Thọ Phổ từ ngôi chùa bên ngoài đến thăm.
Ma Thành Trung nói chuyện với nhà sư một lúc lâu, sau đó mới tạm rời khỏi chỗ ngồi để đi lấy cuốn kinh. Lúc này, một con vẹt bị nhốt trong lồng chim đột nhiên nói: "Thiền sư, mong ngài từ bi cứu con".
Hòa thượng Thọ Phổ hỏi: "Có chuyện gì với nhà ngươi vậy?".
Con vẹt nói: "Con đã bị nhốt trong lồng chim 3 năm rồi, và con chưa bao giờ có cơ hội thoát ra khỏi đây!"
Nhà sư nói: “Con chim nhỏ, ai đã dạy ngươi nói tiếng người!”.
Nghe những lời này, con vẹt lập tức hiểu ra, và kể từ đó nó không nói nữa, như thể cổ họng của nó bị mắc kẹt bởi một thứ gì đó.
Vài tháng sau, Ma Thành Trung nghĩ rằng con vẹt không biết nói nên đã thả nó ra để tự do bay đi.
Sau khi con vẹt bay ra khỏi lồng, nó bay đến chỗ nhà sư cất tiếng hót líu lo để cảm ơn ông. Thọ Phổ nói với nó: "Từ giờ trở đi, nhà ngươi nên bay cao hơn và bay vào rừng sâu, để không sa vào lưới lần nữa".
Con vẹt lại cầu xin Thọ Phổ chỉ giáo. Thọ Phổ bảo nó niệm Phật hiệu, một lát sau con vẹt bay đi.
Nháy mắt đã hơn 8 năm trôi qua. Vào tháng 11 năm Tống Ninh Tông Khánh Nguyên thứ hai (1196), hòa thượng Thọ Phổ đi vân du đến Đào Nguyên (nay là Trường Đức, Hồ Nam) và ở tạm trong nhà của nhà họ Vương. Một ngày nọ, Thọ Phổ có một giấc mơ, trong đó ông nhìn thấy một đứa trẻ đến cảm ơn ông. Ông hỏi đứa trẻ: "Con là ai?".
Đứa bé nói: "Con là con vẹt của gia đình Ma Thành Trung! Cảm ơn sự chỉ dẫn của ngài, nên con đã được đầu thai làm người. Bây giờ, con được chuyển sinh thành một người con trai trong gia đình nhà họ Tiêu Nhị ngõ phía Tây".
Ông hỏi: “Ta có thể dựa vào cái gì để đến thăm con!”.
Đứa trẻ nói: “Vẫn còn một ít lông chim dưới xương sườn bên trái của con!”.
Ngày hôm sau, ông đến thăm gia đình nhà họ Tiêu Nhị ở ngõ Tây tìm cậu bé. Phát hiện trên người cậu bé có một vết của lông chim dưới xương sườn, điều này phù hợp với những gì đứa bé đã nói trong giấc mơ!
Người thời Tống đã để lại ghi chép về sự chuyển sinh của một con vẹt. Ở Ấn Độ cổ đại cũng có một ghi chép tương tự. Một con khỉ đầu thai làm người, câu chuyện này có không gian rộng hơn và ý nghĩa sâu sắc hơn.
Câu chuyện về con khỉ dâng mật
Ở Ấn Độ cổ đại, có một người đàn ông giàu có tên là Sư Chất thành Xá Vệ. Dù sở hữu rất nhiều của cải nhưng ông luôn đau khổ vì không có con, suốt ngày chán nản. Theo lời khuyên của những người khác, ông đã đến hỏi Đức Phật.
Đức Phật nói một cách chắc chắn rằng, sau này ông sẽ có một đứa con có phúc đức, khi lớn lên sẽ xin đi tu. Nghe vậy, ông thầy rất vui mừng, thưa với Đức Phật rằng: “Chỉ cần đời này còn có con, xuất gia đi tu cũng có gì không tốt đâu?”.
Vì vậy, ông đã thỉnh Đức Phật ngày hôm sau nữa đến nhà mình để ông cúng dường. Đức Phật đồng ý, đến như đã hẹn, và đưa Tăng đoàn đến cùng.
Vợ chồng Sư Chất dành hết tâm sức cúng dâng bữa cơm chay thành kính. Sau khi việc cúng dâng kết thúc, đoàn tăng nhân lên đường trở về, đi ngang qua một hồ nước trong xanh, nước suối rất trong và đẹp nên mọi người đã tạm thời nghỉ ngơi tại đây.
Các tăng nhân đều đi rửa bát, Tôn giả A Nan cầm bát đến bên hồ, lúc này một con khỉ xuất hiện và xin ông cái bát. A Nan lo lắng rằng con khỉ sẽ phá hỏng chiếc bát, không muốn cho nó. Đức Phật nói: "Hãy cho nó một cái bát, đừng lo lắng".
Sau khi con khỉ lấy được cái bát, nó liền nhảy lên cây, dùng cái bát lấy mật từ tổ ong ra, dâng lên Đức Phật. Đức Phật ra lệnh loại bỏ tạp chất từ mật ong, và sau đó khuấy nó với nước suối. Chú khỉ đầu chó đã làm như vậy.
Theo cách này, Đức Phật cùng các vị tăng nhân đều uống nước mật ong, con khỉ vui mừng nhảy lên nhảy xuống, nhưng không may bị trượt chân ngã xuống một cái hố lớn, chết ngay tại chỗ. Sau đó, linh hồn của chú khỉ đầu chó được chuyển sinh vào trong nhà của Sư Chất để trở thành con trai ông.
Khi đứa bé chào đời, đồ sành trong nhà Sư Chất tự nhiên chứa đầy mật ong. Dưới sự tiên đoán của thầy bói, đứa bé được đặt tên là Mật Thắng. Đứa bé này, như Đức Phật đã nói, có đầy đủ công đức.
Khi Mật Thắng lớn lên, anh xin được đi tu, cho dù người cha không nỡ, nhưng ông cũng đã giữ lời hứa và đồng ý với lời cầu xin của con trai. Mật Thắng rất vui mừng chạy đến chỗ ở của Đức Phật xin xuất gia. Điều kỳ lạ là sau khi nghe về Phật Pháp, trong thời gian không lâu Mật Thắng đã đắc quả vị La Hán.
Có khi, Mật Thắng cùng các tăng nhân đi khất thực, khi mọi người khát nước, ông liền dùng thần thông ném chiếc bát lên không trung, khi rớt xuống, chiếc bát chứa đầy mật ong cho mọi người giải khát.
Có lần A Nan hỏi Đức Phật, điều gì đã khiến Mật Thắng mới xuất gia lại có được thần thông muốn có mật, liền có được ngay?
Sau lời Đức Phật khai thị, mọi người đều biết rằng kiếp trước của Mật Thắng là con khỉ đã dâng mật cho Phật, còn kiếp trước của khỉ là một tăng nhân trẻ tuổi. Có lần vị tăng nhân trẻ này nhìn thấy một tăng nhân khác nhảy trong dòng suối đã chế nhạo vị tăng nhân ấy nhảy như khỉ. Tăng nhân bị chế giễu đã đạt được quả vị, với tâm thuần tịnh trong sáng, sớm đã xa rời cái tình của thế gian từ lâu nên không trách móc gì người tăng nhân trẻ tuổi. Tuy nhiên, vị tăng nhân trẻ đã buông câu khẩu nghiệp với người đã đắc Đạo, như vậy ông phải đầu thai thành một con khỉ đầu ở kiếp sau.
Một câu nói đùa khiến vị tăng nhân ấy đánh mất đi thân người, phải chuyển sinh thành động vật, rồi lại từ động vật chuyển sinh thành người. Quá trình chuyển sinh thành người không phải là mục tiêu, mà mục tiêu là tu luyện bản thân để tìm về bản nguyên của sinh mệnh, đó mới là tâm nguyện chân chính của sinh mệnh giáng sinh thến gian làm người.
Huy Hải
Theo Epochtimes
Đăng theo NTDVN