“Sau khi cậu phán câu này, tôi không hề nghĩ quyển sách mà mình sẽ có lại giá trị đến thế, mà lại nghĩ hay ai cho mình quyển sách về sơ đồ kho vàng chăng…”
Cô Khúc Bảo Vân hiện đang làm việc tại “Viện Nghiên cứu và Ứng dụng Tiềm năng Con người”, đây là Viện nghiên cứu trực thuộc “Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam”, có nhiệm vụ nghiên cứu và ứng dụng các khả năng đặc biệt của con người. Dù ở trong môi trường nghiên cứu và có điều kiện tiếp xúc với hầu hết những người có khả năng đặc biệt trong đó có các nhà ngoại cảm, nhưng cô vẫn có nhiều khúc mắc không sao lý giải được. Cho đến một ngày, cô được một đồng nghiệp tặng cho một quyển sách quý.
Chia sẻ của cô Khúc Bảo Vân
Câu chuyện bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều một ngày đầu xuân, Tết âm lịch năm 2016, tôi đã được một người bạn rủ đi xem bói đầu năm. Bạn tôi biết tôi đang làm việc tại Viện nghiên cứu về tiềm năng con người nên sẽ hiểu được phần nào về khả năng đặc biệt của những người làm được những việc dị thường này. Tôi đồng ý đi với tâm trạng cũng không tin người xem bói đó có khả năng không, bởi trong số những người có khả năng đặc biệt của Viện Tiềm năng không có tên cậu ta.
Khi bước vào phòng làm việc của cậu đó, tôi được nghe về thân phận của cậu, đang là giảng viên trường Đại học Kiến trúc và là người nghiên cứu rất sâu về tử vi, ngoài tử vi còn có những khả năng hiểu và nhận thông tin qua trực giác. Tôi bắt đầu nghe cậu phán.
Ngoài những điều mà một số người làm việc tại Viện tiềm năng đã nói cho tôi biết, cậu còn nói rằng: “Năm nay đặc biệt là chị sẽ được một người tặng cho một quyển tàng thư cổ vô cùng trân quý. Quyển sách này em không biết là sách gì mà rất quý, vàng bạc đá quý kim cương cũng không bằng chị ạ, từ trước tới giờ em chưa thấy quyển sách nào giá trị như vậy. Đặc biệt là từ năm 2017 chị chỉ thích ở nhà luyện công luyện chưởng mà thôi”.
Sau khi cậu phán câu này, tôi không hề nghĩ quyển sách mà mình sẽ có lại giá trị đến thế, mà lại nghĩ hay ai cho mình quyển sách về sơ đồ kho vàng chăng, và câu chuyện đến đó thì tôi cũng chẳng cần ghi nhớ làm gì.
Khoảng tháng Hai âm lịch, khi tôi đến Viện Tiềm năng, một cậu cùng làm trong cơ quan có hỏi tôi dạo này chị có tập gì không. Tôi có kể cho cậu ta, tôi đang tập Dịch Cân Kinh, kết quả cũng rất tốt, tôi còn muốn cậu ta hiểu và tập môn này. Nhưng cậu lại đưa cho tôi một quyển sách nhỏ tựa đề “Chuyển Pháp Luân” của môn khí công là Pháp Luân Công, và cậu giải thích lợi ích của pháp môn này, rất vi diệu. Tôi cầm sách giở xem với tâm trạng chưa hiểu gì hết, nhưng vẫn hứa “sẽ nghiên cứu quyển sách này, nếu thấy hay thì sẽ tập”.
Lúc đó, tôi đang nghiên cứu bộ sách của ông Mundasep, bác sỹ mổ mắt người Nga, nghiên cứu về vùng đất bí ẩn Tây Tạng. Đối với tôi, những quyển sách của vị bác sĩ này viết về vùng nghiên cứu đó cũng rất hay rất thực, đó là những trải nghiệm thực tế của ông. Sau khi đọc hết bộ sách đó, tôi đang còn nhờ anh Hùng, giám đốc Thái Hà Book mua giúp tôi một số đầu sách của các nhà ngoại cảm nổi tiếng trên thế giới, vì tôi muốn tìm hiểu xem những việc mà các nhà ngoại cảm Việt Nam làm với các nhà ngoại cảm trên thế giới có gì khác nhau. Dù sao thì tôi cũng đã đồng hành theo chân các nhà ngoại cảm Việt Nam 20 năm rồi, cũng bởi một điều tuy tâm linh huyền bí nhưng cũng lại hiện hữu, và thật giả cứ lộn tùng phèo hết cả, càng nghiên cứu thì lại càng chẳng hiểu gì.
Tôi đã đọc rất nhiều sách về khoa học tâm linh, khi có được một hợp đồng, tôi trích tiền từ hợp đồng rồi mua tặng sách cho chính mình về khoa học tâm linh, những tác giả mà mình ưa thích rất nổi tiếng. Thế mà cũng chỉ hiểu rất sơ đẳng về những việc mình đã gặp mà thôi, thật lòng như vậy đấy, cho tới khi…
Tôi bắt đầu xem tới quyển sách Chuyển Pháp Luân mà đã được tặng. Tôi đã đọc say mê, cảm giác chưa bao giờ có được từng chữ như thấm vào da thịt tế bào của mình như vậy, tôi hiểu được đây đúng là sách quý. Tôi bắt đầu thói quen lấy bút gạch chân những câu đặc sắc, nhưng càng đọc lại càng gạch chân, đánh dấu thành kín hết cả quyển. Sau này tôi mới biết là không được viết vào sách. Tôi đã đọc một mạch đến gần 1 giờ sáng, nhưng cũng vẫn kịp gọi cho cậu cùng cơ quan xin tặng thêm sách và tôi đã được cậu tặng cho cả một bộ sách vô cùng trân quý.
Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi bắt đầu tu luyện với tâm thái kính trọng Sư Phụ và hiểu được đây là một Đại Sư vĩ đại, một nhà khoa học tâm linh chân chính, thật đáng ngưỡng mộ. Tôi tin là tôi đã tìm được người Thầy vĩ đại, và trách mình sao mà biết muộn thế.
Một hôm, tôi đang trên đường về nhà thì một ô tô đi cùng chiều lăn thẳng bánh xe lên chân của tôi, bánh xe nghiền lên chân tôi. Lúc đó tôi quá đau và xỉu đi, anh lái xe cùng mọi người khiêng dùm tôi vào vệ đường. Mọi người quát anh ta cho tôi đi cấp cứu ngay đi, vì chân tôi lúc đó sưng rất to, toàn bộ lòng bàn chân đen sì vì chảy máu trong. Nhớ lời Sư phụ dặn, tôi từ chối lời đề nghị của anh ta đưa đi bệnh viện, tôi nhờ người gọi taxi và đưa lên xe trở về nhà. Những ngày đầu, tôi phải ngồi xe lăn, không đứng, đi lại được, đi vệ sinh thật là khó khăn, mỗi một ngày lại sưng to thêm. Tôi không uống thuốc hay đi khám khiến cả gia đình tôi và chồng con rất lo lắng, thay vì mỗi ngày đọc sách một lần thì tôi đọc hai lần, còn tập luyện vẫn dậy đúng 5 giờ kém để luyện, mặc dù người đang sốt cao, sáng luyện chiều luyện ngày hai lần.
Ghi chú của người biên tập: Trong sách Chuyển Pháp Luân, Sư phụ Lý Hồng Chí không hề nói có bệnh thì không được đi viện, mà Ngài chỉ giảng giải pháp lý rằng người tu luyện chân chính thì thân thể đã được tịnh hoá, hoàn toàn không có bệnh. Một số tai nạn có thể xảy đến trong quá trình tu luyện, nhưng đó chỉ là để kết toán nghiệp lực đã nợ từ trước, mà sẽ không thực sự gây ra bất kỳ nguy hiểm gì cho người tu luyện chân chính, nếu người đó có thể lấy tiêu chuẩn đạo đức cao mà yêu cầu bản thân. Theo thiển ý của người biên tập, cô Bảo Vân đã quyết định không vào viện, không bắt người lái ô tô phải bồi thường cho mình, đó là biểu hiện của tâm từ thiện và tín tâm vào Đại Pháp.
Quả nhiên mỗi lần tập xong đỡ trông thấy, sau một tuần tôi đã ra điểm luyện công tập chung cùng mọi người, và sau hai tháng tôi khỏi hẳn. Một điều nữa, khi tôi ngủ tự nhiên thức giấc do chân đau, có một luồng khí rất nóng tỏa xung quanh chân của tôi mấy chục giây, tôi thấy chân của tôi cực kỳ nhẹ không có cảm giác bị đau nữa, thật vi diệu. Trước khi tôi tu luyện, trong người tôi rất nhiều thứ bệnh, thoái hóa đốt sống cổ, tay gần như tê liệt không nhấc lên được, đại tràng mấy chục năm, huyết áp thấp, thỉnh thoảng ngất ngây như say rượu, u xơ tử cung, vôi hóa đốt sống cổ to bằng cái chén uống nước, tất cả những bệnh đó đã được khỏi hết.
Với tôi – một người luôn tin vào những định đề khoa học chặt chẽ, có thói quen dựa vào tư liệu khoa học và tính tư duy cụ thể, thông qua việc học và tu tập Đại Pháp tôi thật sự bất ngờ… Có một môn tu luyện giữa đời thường tốt như thế này.
Số điện thoại của cô Bảo Vân: 0913 003 917. Bài chia sẻ đã được DKN biên tập, quý vị có thể đọc bản gốc tại đây.
Lời giãi bày của một “cao nhân”
Không chỉ cô Khúc Bảo Vân, ở Viện Nghiên cứu và Ứng dụng Tiềm năng Con người cũng từng có một “cao nhân” đã tìm được lời giải đáp cho mọi thắc mắc trong cuộc đời mình trong sách Chuyển Pháp Luân. Anh Nguyễn Văn San, người sáng lập điểm chữa bệnh từ thiện nổi tiếng chùa Tứ Kỳ, cũng là người thành lập trang dienchan.vn. Sau những thành công được nhiều người biết đến trong việc chữa bệnh, anh San vẫn loay hoay với câu hỏi: “Làm cách nào để có thể tìm đến được cội nguồn của bệnh tật? Làm cách nào để bổ sung được nguồn năng lượng bị cạn kiệt sau mỗi lần trị bệnh?”.
Cuối năm 2014, khi có được trọn bộ Kinh Pháp của Pháp Luân Công, theo thói quen cũ anh San lên núi “bế quan” đọc sách. Sau một thời gian tìm hiểu và trực tiếp đọc bộ Pháp này, anh đã hoàn toàn chấn động. “Nhiều câu hỏi mà tôi không thể tìm thấy ở bất cứ cuốn sách nào hoặc vị thầy nào thì đều được khai mở trọn vẹn trong bộ Pháp này. Tuyệt vời hơn nữa khi tôi bắt đầu luyện các động tác dù chưa thuần thục và đúng, ngay từ lần tập đầu tiên tôi đã cảm nhận được dòng năng lượng mãnh liệt của môn Pháp này”, anh San chia sẻ.
“Tôi nghĩ bệnh nhân của tôi có quyền được biết, được nghe một phương pháp mới đang được phổ truyền trên toàn thế giới thực sự khoẻ cả tâm lẫn thân. Không phải chỉ mình tôi được trải nghiệm mà những người tu Pháp Luân Công đã hơn 20 năm, thậm chí đang bị bức hại tại Trung Quốc. Tại sao họ nhất định không chịu từ bỏ tu luyện dù đứng trước sự đàn áp tàn khốc như vậy, họ có thể chết hoặc bị giết. Chính vì Pháp Luân Công quá chân chính, quá vĩ đại, ban cho họ không chỉ một thân thể khỏe mạnh mà còn giải mã cho họ hoàn toàn chỗ mê về các thời không, nhân thể, về vũ trụ. Những chỗ mà khoa học không thể chạm đến, họ hiểu được ý nghĩa, mục đích thực sự của một kiếp người”.
Đăng theo ĐKN
Video về anh Nguyễn Văn San: Câu chuyện nhà tâm linh phương Đông và cuộc hành trình tìm kiếm kì lạ