Những giọt nước mắt xúc động của người đàn ông trẻ điển trai một thời đình đám. Câu chuyện về một con nghiện như anh là nỗi đau tột cùng của nhiều hoàn cảnh, bỏ thì thương, vương thì tội. Điều kỳ diệu gì đã biến anh từ một kẻ luôn dùng chất kích thích để “phê” và chơi bời đàng điếm trở thành con người tử tế. Thời báo Đại Kỷ Nguyên xin gửi tới đọc giả lời tâm sự của người con hư hỏng đã hoàn lương trở về. Câu chuyện của anh là một món quà quý giá mà ĐKN xin gửi tặng những người trẻ đã và đang lầm lỡ, một con đường tìm về chốn bình yên.
Từ đứa con ngoan hiền đến hư hỏng
Tôi sinh ra ở thành phố Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên. Tuổi thơ của tôi từng là những chuỗi ngày bình yên và đẹp đẽ. Tôi là con út trong gia đình, lại là đứa ngoan hiền nên được ba mẹ và anh trai thương yêu hết mực. Cuộc sống cứ nhẹ nhàng trôi qua như thế, tôi cũng không thể ngờ rằng có ngày mình lại rơi vào tệ nạn, phải ngụp lặn giữa cái trong đục của dòng đời.
Mọi chuyện bắt đầu từ năm lớp 8, đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với máy tính và trò chơi điện tử. Thế giới trong game quá ly kỳ và hấp dẫn khiến tôi như bị hút vào đó. Tôi trở nên lơ là bài vở, chểnh mảng chuyện học hành, rồi dần dà nghỉ học để chơi game. Hầu như các khoản học phí ba mẹ cho, tôi đều đem “nướng” hết vào quán game. Thế nhưng ba mẹ tôi lại không hề hay biết, bởi trong con mắt của họ tôi vẫn luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, biết vâng lời.
Cho đến năm lớp 10 tôi đã là tay chơi game sành sỏi. Tôi học được cách lừa đảo trong game để kiếm tiền, rồi sau đó quy đổi thành tiền thật. Nhờ đó mà trong túi tôi lúc nào cũng rủng rỉnh. Tự thấy mình thật giàu có, tôi cho phép bản thân được hưởng thụ và phóng túng những ham muốn tuổi trẻ, tụ tập bạn bè, hút thuốc và ăn chơi trác táng. Dần dần chuyện trốn học hay bùng tiết của tôi xảy ra như cơm bữa. Ăn uống nhậu nhẹt thì với tôi là điều hiển nhiên, khỏi phải bàn cãi. Tôi mải chơi bời và cày game đến quên ăn quên ngủ, quên cả về nhà. Ba mẹ tôi lần đầu phát hiện đã rất sốc. Hình ảnh đứa con ngoan hiền vỡ tan, lớp vỏ bọc của tôi hết hiệu lực. Có những lần mẹ tìm đến tận quán game dọa nạt đủ trò nhưng tôi vẫn chứng nào tật nấy. Ba mẹ chỉ còn biết ngao ngán bất lực lắc đầu trước sự sa đọa của tôi mà không thể làm gì…
Cũng có lúc tôi thấy nhàm chán, tự hỏi ý nghĩa cuộc sống này là gì? Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, bởi sau đó tôi lại bị cuốn vào vòng xoáy của thực tại.
Trong mắt mọi người tôi đã hư hỏng lắm rồi, thế nhưng vẫn còn một cú trượt dài hơn thế.
Suy sụp tinh thần tìm đến cần sa và ma túy
Đó là năm tôi học lớp 11. Anh trai, người anh duy nhất và cũng là người vô cùng thân thiết với tôi, đã qua đời sau một tai nạn giao thông. Sự ra đi của anh là cú sốc tinh thần khiến tôi thấy chơi vơi và lạc lõng. Tôi nhìn đời bằng ánh mắt tiêu cực, cảm thấy cuộc sống sao ngắn ngủi, đời người sao lại quá mong manh… Mọi thứ xung quanh tôi vốn đã mơ hồ nay lại càng trở nên ảm đạm hơn. Lúc ấy cả gia đình rơi vào ngõ cụt, ba mẹ chỉ còn lại tôi là đứa con duy nhất nên cũng dồn hết yêu thương dành cho tôi.
Kể từ sau cái chết của anh trai, bạn bè trong xóm thường kéo đến nhà tôi tụ tập, thậm chí là ăn uống ngủ nghỉ ở đó. Ba mẹ tôi ít khi ở nhà, do đó mà nơi đây trở thành địa điểm tập kết lý tưởng của lũ bạn. Lúc đầu chỉ là một vài lần tụ họp đông vui, rồi sau đó tần suất nhiều lên, đến mức bạn bè tôi cứ thoải mái ra vào như chốn công cộng vậy. Dần dần, họ mang chất kích thích tới và rủ tôi hút cùng. Những loại thuốc cấm ấy khiến tôi mê ảo suốt cả ngày, đầu óc trở nên mụ mị, tôi không còn tỉnh táo để ý thức về bản thân mình.
Dùng chất kích thích rồi, tôi lại càng muốn thử các loại kích thích nặng hơn. Ban đầu là một loại thuốc ảo giác, rồi sau đó là cần sa; có khi chúng tôi vừa uống thuốc ảo giác vừa hút cần sa để tìm đến cảm giác mạnh hơn. Lũ bạn tôi trở nên điên loạn, hò hét và gào rú man rợ như lũ người rừng. Có những hôm giữa đêm khuya yên tĩnh, hàng xóm phải mất ngủ vì nghe thấy tiếng hú từ nhà tôi. Bản thân tôi cũng từng hút quá liều đến độ hồn xiêu phách lạc, tưởng như một tay đã chạm vào cái chết. Ấy vậy tôi cũng không vì thế mà tỉnh ngộ, cái thứ khói trắng làm người ta biết mà không thể tự giải thoát. Khi đã nghiện rồi không có nó thì cảm thấy cuộc sống không thể tồn tại, thấy sức lực bay biến đi đâu mất. Năm ấy 2009 tôi 18 tuổi, Tài Mà đã trói chặt tôi ba năm, nhưng vẫn chưa phải là kết thúc chuỗi ngày đen tối nhất.
Không lâu sau tôi lại nghe bạn bè rủ rê tìm đến ma túy. Tôi hút, rồi hút không đủ phê tôi lại chích. Tôi biết rõ rằng ma túy đang hủy hoại chính mình, nhưng những thứ này đã biến tôi trở thành nô lệ, không có nó tôi không thể chịu đựng được những cơn vật thuốc, mỗi khi cơn nghiền dâng lên tôi ngáp đến nước mắt nước mũi giàn giụa. Nhìn những kẻ nghiện như tôi ánh mắt rất dại, không còn thần thái của một con người, lúc phê thuốc cũng như lúc đói thuốc sự điên cuồng đều như nhau, bản tính như không còn là mình nữa.
Tương lai vẫn mịt mù
Hàng xóm khinh thường gọi nhóm bạn tôi là “đội quân xì ke” vì cái vẻ ốm nhách, gầy còm, lại thêm những hình xăm trổ gớm ghiếc. Tôi dù chưa đến mức như vậy, nhưng cùng trong “đội quân xì ke” ấy nên cũng bị người đời ghê sợ xa lánh.
May mắn trong tôi vẫn còn sót lại chút lương tri. Khi chứng kiến lũ bạn nghiện ngày một nặng hơn, hết tiền mua thuốc chúng trở thành lưu manh, trộm cướp, bất chấp pháp luật và coi thường mạng sống của người khác, tôi không còn thấy vui vẻ mà thay vào đó là cảm giác bất an. Tôi cảm nhận được mọi việc đang đi quá xa và cái kết cục rõ nét dần trước mặt. Thật may mắn tôi vẫn còn chút lý trí để chọn vào lối rẽ khác trong cuộc đời. Tôi quyết định vào Nam, lấy cớ là học nghề tóc, nhưng thực chất là để trốn lũ bạn.
Cho dù cách xa về địa lý tôi cũng chẳng tử tế hơn, nỗi nhớ day dứt dày vò tôi. Cái cảm giác lâng lâng bay bổng lúc phê thuốc, nó giúp tôi quên đi những ánh nhìn ghê sợ ám ảnh của người dân và quên rằng mình là kẻ cặn bã. Tôi vẫn tiếp tục trói buộc mình vào cần sa và hút nó mỗi ngày.
Trong những đứa bạn của tôi ở quê, đứa thì bị giam vì trộm cắp, đứa vào tù vì buôn bán ma túy, đứa vì muốn cai nghiện nên đi làm xa, nhưng rồi đánh chết người nên bị kết án 18 năm tù. Tương lai mịt mờ trước mặt khiến tôi mất phương hướng, sống vô định không mục đích, không bạn bè, cô lập, vì ai có đủ dũng cảm chơi với người nghiện như tôi?
Bước ngoặt thứ nhất trong cuộc đời
Cái ngày ấy tôi tỉnh dậy, một câu hỏi lớn xuất hiện trong đầu: “Liệu thần Phật có thật sự trên đời không???…”. Bởi vì tôi vừa trải qua một giấc mơ, sống động và chân thực đến nỗi tôi không thể tin đó là mơ.
Một cảm nhận rất thân quen, rất tráng lệ, đẹp đẽ. Từng khung cảnh hiện ra toàn mỹ, trước mặt tôi xuất hiện các bậc thang lấp lánh ngũ sắc, hai bên là dải màu vàng kim tuyến tuyệt đẹp. Tôi tiến lên từng bậc, và cứ mỗi bậc cao hơn tôi lại càng nghe rõ âm thanh của tiếng chim hót, tiếng đàn tranh và các giai điệu hòa tấu. Trên mỗi tầng lại có một cánh cửa, trong đó một vị mặc áo cà sa đưa tay mời tôi vào, và đó lại là những bậc thang mới. Cứ như vậy khoảng 10 lần, cánh cửa cuối cùng mở ra một thứ ánh sáng chói lòa. Dần dần tôi nhìn thấy một khung cảnh tuyệt đẹp, có cung điện với lối kiến trúc Trung Hoa cổ đại, có cây cối, chim chóc, và có những bản nhạc du dương nhẹ nhàng. Tôi như vừa lạc đến chốn bồng lai tiên cảnh, và trong cái huyền diệu ấy, tôi bất giác nhận thấy sự tồn tại chân thực của Thiên đường.
Cũng từ sau giấc mơ này, tôi bắt đầu hành trình đi tìm chân lý…
Có một điều…
Trong nhóm bạn tôi, những đứa từng hút ma túy và chất kích thích đều mơ thấy xuống địa ngục và bị tra tấn, có đứa thấy bị quỷ sứ chặt chân cưa tay… Chỉ riêng mình tôi là mơ thấy Thiên đường.
Năm xưa Đường Tăng phải vượt qua 81 khổ nạn để lấy chân kinh, tôi không gặp nhiều nạn đến thế nhưng cũng vấp phải vô vàn khó khăn và trở ngại. Tôi đã gặp nhiều pháp môn, tìm hiểu các loại khí công, nhưng tất cả không giúp ích gì mà lại còn khiến tôi rơi vào ham muốn dục vọng nhiều hơn, cứ như vậy cho đến khi tôi gần như bỏ cuộc. Thật đúng là “Thân người khó được, Chính Pháp khó tìm”. May mắn cơ duyên rồi cũng tới. Đến năm 2011, tôi gặp một học viên Pháp Luân Công ở Sài Gòn tên là Hưng, anh ấy đã tặng tôi cuốn “Chuyển Pháp Luân” – cuốn sách chỉ đạo tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều ràng buộc và níu kéo khiến tôi chưa thực sự đọc sách ngay lúc ấy.
Thời điểm đó, tôi có một người bạn gái đã vì tôi mà hết lòng giúp đỡ. Cô ấy nhìn thấy được mặt thiện trong tâm tôi và muốn tôi trở thành người tốt. Cô ấy đã chịu đựng rất nhiều thống khổ, mất mát với hy vọng tôi có thể vì thế mà thay đổi. Thời gian trôi qua tôi vẫn chứng nào tật nấy, thậm chí còn đối xử với cô ấy rất thậm tệ bạc bẽo… Giờ đây khi đã có tâm Pháp ước chế, nghĩ lại tim tôi vẫn nhói đau về những việc bản thân mình gây ra trong quá khứ.
Tới tháng 5/2012, sau khi trải qua nhiều sóng gió, tiền bạc cũng phung phí tiêu tan, tôi cảm tưởng như mình không còn trụ vững được với cuộc sống nơi thành phố chật hẹp. Vậy là, tôi quyết định tạm rời xa người bạn gái đã vì tôi mà lao tâm khổ tứ để trở về quê hương.
Bước ngoặt thứ hai, ánh sáng phía cuối con đường
Tôi trở về quê với hai bàn tay trắng, không tiền, cũng không nghề, lại thêm cái xác thân tàn tạ. Ba mẹ vì tôi mà trở nên khánh kiệt, từng phải bán nhà bán cửa để lo cho tôi. Lúc này gia đình tôi phải sống trong căn phòng trọ lụp xụp, tuy cơ cực nhưng ai cũng cố hàn gắn sau bao nhiêu chuyện xảy ra.
Lúc này tôi mới lấy ra cuốn Chuyển Pháp Luân. Ngay khi nhìn thấy bức hình của tác giả – Đại sư Lý Hồng Chí, trong tôi chợt trào dâng cảm xúc rất mãnh liệt, có cái gì đó thân quen khó tả. Cảm giác tôi giống như đứa con lầm đường lạc lối đã tìm ra con đường trở về nhà. Ánh mắt Ngài rất từ bi, một nguồn năng lượng ấm áp bỗng bao trùm làm trái tim tôi thổn thức. Nước mắt rơi tự bao giờ, từng giọt cứ lăn dài trên má… cảm nhận ấy cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên.
Lật giở từng trang sách, tôi bắt đầu đọc thật cung kính. Từng câu từng chữ như tiến nhập vào tôi, chân lý mở ra trước mắt khiến tôi chấn động. Đây rồi, Phật Pháp chân chính đây rồi, Phật Pháp mà tôi vẫn hằng tìm kiếm từ lâu đây rồi! Nước mắt tôi rơi qua từng trang giấy… Tôi đã gặp đủ loại người, chứng kiến đủ chuyện xấu xa, bản thân tôi cũng từng chìm trong vũng lầy tăm tối, vậy mà tôi lại được gặp cuốn sách kỳ diệu đến thế. Vậy là cuối cùng tôi cũng tìm được rồi, thật sự tìm được rồi, lời giải cho giấc mơ năm nào một con đường trở về Thiên giới.
Ngay lúc ấy tôi biết đây chính là con đường phản bổn quy chân, cuốn sách này sẽ tịnh hóa được tâm hồn con người ta, và đưa tôi chân chính quay trở lại là một người tốt. Tôi nhận ra rằng mình đã quá mê lạc trong thói đời này, đã thật xấu xa và bại hoại. Tôi hiểu được ý nghĩa nhân sinh, hiểu được đạo lý khi làm người.
Trong tôi dấy lên một khát khao tu luyện, tôi tự hứa với bản thân rằng từ nay về sau mình phải tu luyện trong Đại Pháp, phải hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi cũng hiểu được rằng chặng đường chông gai trước mắt, con đường hoàn lương của một kẻ nghiện thật khó khăn…
Cuộc chiến giữa thiện và ác… chính với tà…
Trong ba tháng ròng rã, mỗi ngày đến với tôi là một trận chiến, tôi tự đối diện với chính mình. Cuộc chiến này thật khốc liệt đòi hỏi phải có ý chí kiên cường; bởi vì từng suy nghĩ, mỗi ý niệm trong tôi lúc ấy là cảm nhận mời gọi về cần sa, về khoái lạc trong quá khứ tôi đã từng trải qua… Một thằng Hải đang ngồi đối diện với chính tôi, năn nỉ, dụ dỗ, từng hình ảnh hiển hiện rõ nét, cả mùi thơm ngọt của khói trắng… mời gọi… mời gọi… Những hình ảnh trụy lạc khuếch đại trong trí óc, thật sự rất khó khăn. Chỗ bấu víu duy nhất của tôi là đọc liên tục cuốn Chuyển Pháp Luân, bởi hễ rời sách là những thứ đó lại ồ ạt trở về lôi kéo, cám dỗ. Từng ý nghĩa nội hàm trong cuốn sách bắt đầu cắm rễ và nảy lên những mầm xanh giữa hoang mạc khô cằn, tưới mát tâm hồn tôi, tẩy rửa đi những suy nghĩ dơ bẩn, chế ngự từng cơn đói thuốc… Cảm tạ ân điển từ bi của Đại Sư Lý Hồng Chí, tác giả của cuốn sách, ân sâu nghĩa nặng này tôi không biết đến bao giờ mới có thể báo đáp.
Hồi sinh
Sau 3 tháng thống khổ và vật vã như thế, cuối cùng điều kỳ diệu cũng đến. Một buổi sáng tinh khôi tôi đạp chiếc xe cà tàng đến công viên. Tôi tham gia luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công cùng mọi người. Sau khi ngồi xong bài đả tọa, bài công pháp số năm, tôi có một trải nghiệm rất vi diệu. Đầu tôi bỗng nhẹ bẫng, cảm giác như vừa vứt đi thứ gì đó rất nặng và dơ bẩn… toàn thân thể tôi bay bổng, cảm giác rất nhẹ nhàng thư thái như vừa được gột rửa. Tôi đang hồi sinh…
Tôi bắt đầu đọc sách nhiều hơn, đọc cả Chuyển Pháp Luân và những cuốn khác của Đại Sư Lý Hồng Chí. Làm theo lời dạy trong sách và hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn, tôi thấy mình thay da đổi thịt và trở thành người tốt thực sự.
Điều đơn giản nhất lúc ấy tôi có thể làm được là rửa bát, dọn nhà cho ba mẹ. Ngày trước miếng ăn mẹ tôi còn bưng đến tận mồm đừng nói gì đến tôi làm việc khác, tôi được mẹ nuông chiều như công tử. Khi tôi thay đổi nhanh chóng như vậy ba tôi đã một mạch ngồi nghe 9 bài giảng Pháp của Đại Sư Lý Hồng Chí. Ông không thể tưởng tượng được điều gì đang xảy ra? Ông muốn biết có điều gì vĩ đại trong những bài giảng ấy mà có thể thay đổi tôi 180 độ như vậy. Điều mà cả ông lẫn mẹ tôi đều cố gắng nỗ lực hằng bao nhiêu năm mà không thể được. Cũng ngần ấy năm rồi tôi không thể gọi ông bằng một tiếng “Ba”, hễ muốn nói là bị nghẹn họng không thốt ra được. Giờ tôi thấm thía Pháp lý báo đáp công ơn sinh thành từ trong Đại Pháp. Tôi đã có thể gọi được tiếng “Ba” từ trái tim mình, vì tôi cảm nhận được sự mất mát đau thương mà ba tôi đã phải gánh chịu sau bao nhiêu năm tôi đã làm khánh gia bại sản của gia đình.
Tôi quyết định lao động chân chính với tiệm hớt tóc do tôi tự mở, buông bỏ đi thói dựa dẫm lười biếng chỉ biết hưởng thụ. Tôi cũng kết hôn và rồi có một nàng công chúa kháu khỉnh. Vợ chồng tôi cùng nhau tu luyện, luôn lấy “Chân – Thiện – Nhẫn” làm tiêu chuẩn hành xử cho mình.
Sẻ chia điều tốt đẹp với những người xung quanh
Hàng xóm và bè bạn chứng kiến tôi thay đổi nhanh như vậy, họ cũng dần dần biết đến vẻ đẹp của Đại Pháp. Có đứa bạn ngoan hiền ngày xưa từng xa lánh tôi, nay cũng phải thốt lên rằng: “Bây giờ bạn còn tốt hơn mình nhiều quá!” Nhiều người bạn của tôi cũng bước vào tu luyện.
Một vài đứa trong “đội quân xì ke” trước kia, sau khi chứng kiến sự đột phá của tôi cũng xin sách về đọc và tôi mừng là họ cũng dần trở nên thiện lương và tử tế hơn. Bản thân tôi đã cai được nghiện nhờ tu luyện Pháp Luân Công, đã được tịnh hóa từ kẻ cặn bã mà thiên hạ ruồng bỏ trở thành một người thực sự tốt thuần thiện và luôn nghĩ cho người khác trước. Tôi cứ thầm ước trong tim, giá như Pháp Luân Đại Pháp có thể truyền rộng thì xã hội này sẽ tốt đẹp biết bao…
Thông qua bài viết này, tôi muốn gửi lời xin lỗi chân thành đến cha mẹ, bạn bè, và những người thân yêu cũng như những người xa lạ, những người tôi vẫn còn nhớ mặt gọi tên cũng như những người vô danh tôi tình cờ gặp trên đường đời. Vì những việc làm sai trái trong chuỗi ngày chìm trong khói thuốc và thói đời trụy lạc ấy, tôi đã khiến không ít người phải vì tôi mà rơi lệ, vì tôi mà xót xa… Ngày hôm nay, tôi muốn được cúi đầu và nói lời xin lỗi tự đáy lòng mình. Và điều cuối cùng, cũng là điều khiến trái tim tôi day dứt suốt bao nhiêu năm qua, đó chính là người bạn gái năm nào. Em đã vì tôi mà phải chịu đớn đau trên thể xác, vì tôi phải chịu khủng hoảng tinh thần, cũng vì tôi mà phải chịu những lời gièm pha ác ý, và lại vì tôi mà đã phải đi làm thuê để trả nợ biết bao năm… Dù có làm bất cứ điều gì tôi cũng không thể xoa dịu đi nỗi thương lòng đã gây ra cho em. Và tôi hiểu, một lời xin lỗi, với em, là không đủ. Nhưng điều có thể an ủi tôi lúc này, đó là em cũng giống như tôi đang bước trên con đường tu luyện. Tôi mong sao ánh sáng của Đại Pháp sẽ rọi chiếu cho em, cho tôi, và cho rất nhiều mảnh đời đang mê lạc giữa cõi thế gian này… |
Tuy Hòa, Phú Yên, ngày 26 tháng 08 năm 2016
Phan Thanh Hải